Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2015

Nội à,Hải phòng đang mưa đấy,mưa rất lớn,mưa ào ạt...
Mưa!Con yêu mưa,mỗi lúc ngắm nhìn từng hạt mưa tí tách rơi ,đôi tay con huơ huơ dưới dòng nước mát,con có cảm giác được sống lại những năm tháng ấy,con có cảm giác như nghe được từng tiếng cười từng mẩu chuyện của chúng,những thiên thần trong suốt bé bỏng,man mát ,trong veo.Con cảm giác như gió đang thì thầm vào tai mình những bản nhạc ,những mẩu chuyện bất tận.
Nhưng Mưa nhiều lúc cũng thật đáng ghét,mưa làm con nhớ ...mưa làm con buồn.Mưa lắng nghe mẩu chuyện của con,đều đều ,chậm rãi...Mưa vẫn như vậy,vô tình ,tàn nhẫn...Mưa khơi lại những kí ức mà con ngỡ như đã ngủ yên.Mưa làm con cảm thấy bản thân mình thật yếu đuối,con mãi mãi chỉ là một kẻ nhút nhát,chạy trốn sự thật.Con cứ nghĩ rằng bản thân chỉ cần full lịch thì sẽ ngừng nhớ,chỉ cần ko nhắc tới thì sẽ quên.Nhưng thực ra...con đã lầm.Chỉ cần vài giây, vài phút, vài giờ ,vài năm, để nạp dữ liệu về ai đó,nhưng... sẽ phải mất một đời để quên họ.Có những lúc con vẫn nghĩ nếu có một ngày nào đó con kiếm được thật nhiều tiền,việc đầu tiên con làm sẽ là...Mặc dù con biết điều đó là không thể,nhưng thỉnh thoảng con vẫn đãng trí như vậy,vẫn nhầm lẫn giữa cái có thể và những gì không thể xảy ra.Giống như việc thỉnh thoảng con vẫn nhặt thừa một món đồ cho người thân hoặc tưởng tượng ra ngày con tốt nghiệp sẽ có một ai đó mỉm cười với mình,Một nụ cười mà con biết là...con... sẽ ko bao h có thể nhìn thấy được nữa...
Nội biết không,năm nay gia đình mình ai cũng tốt lên,người làm nội lo lắng nhiều nhất,bây giờ cũng đã tu chí làm ăn,năm nay cũng đã đi học.Bác cũng đã đạt được một vài thành tựu,bố con thì vẫn đi xa,nhóc Minh vừa thi cấp 3 xong,con mừng vì em đã làm hết khả năng của mình.Nội biết đấy,gia đình mình ko bao h đặt nặng vụ điểm số mà,chỉ cần cố gắng hết sức mình,còn lại hãy đê ông trời quyết định.Mẹ con vẫn khỏe,con đang cố gắng giúp mẹ khắc phục một số nhược điểm trong công việc.Chỉ cần cả nhà đồng lòng,khó khăn nào rồi cũng sẽ vượt qua thôi,nội nhỉ?Con tin là như vậy.
Con thì vẫn vậy thôi,con đã quen với cuộc sống tự lập xa gia đình.Có lúc con cũng cảm thấy cô đơn,mệt mỏi.Nhưng con vẫn yêu cuộc sống hiện tại của mình.Con cảm thấy mình đang sống.Nội ko cần lo lắng cho con đâu.Con đã quen với việc tự lo cho mình.Con giống như ngọn cỏ vậy,vứt đâu cũng xanh tốt.:).Cuộc đời này ngắn ngủi biết bao,mỗi ngày trôi qua con đều tự nhủ với mình:phải sống thật tốt,ở nơi nào đó,nội đang rõi theo con đúng ko?Nội sẽ ko thích con buồn ,ko muốn thấy con khóc.Bởi vậy cho dù có bất cứ việc gì xảy ra,con cũng phải kiên cường đối mặt.Ko được dễ dàng nói câu: Tôi từ bỏ.Con cảm thấy bản thân mình thật may mắn.Con được sống,con đang đi tới ước mơ của mình.Con có thể cam nhận được ,ước mơ của con ,nó đang vẫy gọi con,thúc duc con cố gắng nhiều hơn nữa.Ước mơ cua con,ước mơ của chúng ta!Con có thể cảm nhận được niềm vui của chúng ta nó đang đến rất gần.Tới lúc đó chúng ta sẽ có rất nhiều bánh rán gấc để ăn mỗi ngày.
Sắp tới,con sẽ trải qua một kì phỏng vấn để được nhận vào làm thành viên chính thức của phòng khám.Tất nhiên là sẽ không có lương.Nhiều người nói : con quá máy móc,quá nguyên tắc.Tại sao lại phải công khai?Nếu cứ dấu nhẹm đi thì ai cũng đã được nhận rùi.Nhưng con ko muốn như vậy.Con muốn giữ nguyên tắc sống của mình.Con là con,con ko phải lài ai khác.Anh ấy có thể giữ công việc của mình,còn con sẽ giữ lấy nguyên tắc của con.Nếu con thực sự có năng lực,thì công việc ấy sẽ là cua con .Mà nhà họ Mai chúng ta,thì có thừa tự tin vào năng lực cá nhân mình.:)).Từ mai ,con sẽ phải học hành chăm chỉ,con sẽ ko thể tâm sự nhiều với nội nữa.Cô Hương cũng có nhắc nhở con rồi.Con sẽ phải ráng lên mới được.Tập bay thật là đau,nhưng nếu sợ đau,con sẽ mãi mãi đứng nhìn bầu trời của người khác.Con không muốn vậy,vì vậy con phải chấp nhận đau.
Con cũng buồn,con đã chót coi họ như gia đình mất rồi.Với con,những người bên con,những ng cùng con chiến đấu,họ chính là gia đình của con.Con đã quen với việc lo lắng cho họ, chăm sóc họ,làm mọi việc đê đưa gia đình nhỏ đó đi lên.Nhưng bây h,mọi ng lại trở thành đối thủ cạnh tranh của nhau.Sẽ có người ở lại,và cả người ra đi.Con thực sự ko muốn như vậy.Con thực sự hi vọng ...Có lẽ con đã nghĩ quá nhiều rồi.
Con yêu họ.Họ là gia đình của con.Bây giờ ...thì cái gia đình ấy sắp tan rồi.Con...cảm thấy hơi sốc...Có lẽ bác đã đúng: con quá yếu đuối.Yếu đuối ko tốt cho công việc .Dù sao đi nữa,con vẫn sẽ yêu họ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...