Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

Hôm nay con bé được về sớm,nó vừa đi vừa cầu trời phật phù hộ cho xe nó đừng hết xăng: hưc hưc, lần sau nhất định con sẽ đổ xăng cẩn thận hức hức(câu này hình như nghe rất là quen T__+).Mặc dù thằng bạn đã trấn an nó bằng những lời phân tích rất chi là lô gic: theo kinh nghiệm xe cộ của tôi,thì con dream lùn này kịch vạch mã đo vẫn còn đi thêm đc chục cây nữa,mà trạm xang gần nhất là chỗ vườn hoa chỉ cách đây có mấy trăm mét thôi.
Thật là may mắn vì lúc mở bình xăng ra vẫn còn kha khá.Số mình may thật,lại thoát đc một kiếp nạn nữa.
Hum nay mình gắp răng cho một nhóc,gây tê ,gắp cái là ra,cơ bản là em nó ''nung nay '' lắm rồi,có khi nhai mạnh cái gì ấy là cũng ra đc ấy chứ,trả cần phải nhổ.Nhổ xong,2 cô cháu cười nhe cả mấy cái răng :)).Thấy chưa cô bảo là ko đau mà.(cơ bản mấy ca đau thì ko tới lượt cô làm :))
Lúc sau tính tiền.Em thưa cô ca này có cần tính tiền ko ạ?(cơ bản thấy bệnh nhân tự nhiên hơn ruồi,ngang nhiên đi qua bao nhiêu bệnh nhân đang chờ khác,vào thẳng cô khám xong rồi lên ghế xử lí luôn).
-Ko,ông ngoại cô đấy.Tính cái gì mà tính.
Mình:....ko biết nói câu gì.chạy ngay vào trong lấy cái bông khác thay cho bệnh nhân,sau đó dặn dò người nhà bệnh nhân cẩn thận(ông ngoại cô)
Một năm cô dọa em vài lần thế này thì em đến suy tim mất.Em mới có y4 thôi.cháu cô nó mà có làm sao thì...
Nói chung là cứ động phải mấy ca con giời con phật này là khổ lắm :((.Cũng rèn luyện bản lĩnh kha khá.
Xong cô còn định giao cho m bn nữa.Khổ cái thằng bé vừa nghe mẹ bảo nhổ răng đã mếu máo rồi.M pải bảo là ai nhổ răng,ở đây chỉ cùng lăm là gắp răng ra thôi,thằng bé mới chịu nín, há mồm ra cho khám.Đến là khổ.Khổ nỗi,tay chú Lộc khỏe thế mà lay mãi : răng chau nó mới hơi lung lay một tí thôi,thế mà mẹ cháu cứ bắt nhổ.theo kinh nghiệm của m,nhổ kiểu gì cũng đau.Người lớn quen đau rồi,nhưng trẻ con thì ko như thế được.Sau một hồi đàm phán,mẹ cháu quyết định lùi tới ngày mai.M nghĩ bụng : tối nay  và ngày mai thì có khác gi nhau đâu?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...