Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015


Vậy là e cũng đã tiễn bé đầu tiên của lớp đại học lên xe hoa.Cảm xúc rất chi là....
Mang tiếng là đã sống trên quả đất này 20 năm có lẻ,nhưng thú thực đây là lần đầu tiên m dự một đám cưới từ đầu tới cuối ở quê.Trước đây m đã dự một vài đám cưới,cũng đã tiễn một bé cấp ba về nhà chồng.Cơ mà cũng ko tránh khỏi nhiều bỡ ngỡ.Cơ bản là lần trước tụi m chỉ đi một đoàn vào tối hôm trước ,(tất nhiên là đi với boss) ,đến uống nước ,phụ giúp cô dâu mấy việc lặt vặt,tán gẫu mấy câu rùi đi về,toàn bộ kế hoạch của đoàn đã đc thông báo cho nhà gái cũng như từng thành viên trong đoàn,nên cơ bản là ko có ai trong 2 bên ở trong trạng thái bỡ ngỡ khi gặp mặt cả,sáng hôm sau  đúng giờ x ngày y là tới ăn cỗ rùi tiễn cô dâu lên xe hoa.Đám cưới ở Tp so với ở quê công nhận là giản lược đi nhiều thật,cỗ bàn đặt sẵn cả,chỉ cần phụ giúp rửa bát ,dọn dẹp là được.Ko giống như ở đây,nhiều thủ tục hơn,cũng vui hơn :P.
Trên đường về ai nấy đều lăn ra ngủ ,ai cũng mệt nhoài.Đám cưới ,trời đổ mưa lớn,tiếng mưa ào ạt trong đêm,nhìn dòng ng hối hả bên ngoài,con bé bỗng thấy nhớ bố quá.Từ đợt trước đám cưới bố và mẹ đều gọi điện nhắc nhở m,hình như trong vụ đám cưới này,ng lo lắng nhất lại ko phải là m.Nhìn bố mẹ cô dâu cười thật tươi.Tất bật chạy đôn chạy đáo.Có lẽ những ng làm cha mẹ trên thế gian này đều có một tấm lòng chung.Cả một đời hết lòng với con cháu.Nhìn mưa lăn trên tấm kính ,bất giác m lại bật cười.Thử tưởng tượng bố m mặc com lê đứng phát biểu ,trông sẽ như thế nào nhỉ?Hi vọng là ng ta ko nhầm lẫn cô dâu với mẹ vợ ,chú rể với bố m =P, gì chứ 2-3 năm nữa m mà lấy chồng thì dễ có chuyện như thế xảy ra lắm :P.Dù đã biết từ tr,nhưng lúc nhìn cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau lòng m vẫn có cảm giác ... ui vậy là bạn đã lấy chồng rùi đấy.Cơ mà  pi h dũng khí nhận lời yêu ai  m còn chưa có  thì chắc bố mẹ m muốn mặc áo dài và mặc véc giống nhà này thì còn phải đợi chờ  lâu lắm.:)).
M chưa có yêu ai bao h,nên cũng rất khó hình dung cảm giác yêu một ng là như thế nào.Không biết giữa hai ng như vậy sẽ cư xử với nhau ntn?
Ko biết có giống như tình cảm gia đình,lúc mà xa thì thương nhớ,thường ghi nhớ những thói quen sở thích của ng thân,những lúc gặp món đồ nào hay hay thường tưởng tượng ra phản ứng của đối phương khi nhìn thấy món đồ đó cùng mình sẽ ntn,hay mún dành giụm mua cho đối phương một thứ gì đó thiệt ý nghĩa.Trong lòng thường tưởng tượng lúc đối phương dùng món đồ của m sẽ cảm thấy thiệt vui.Hay những lúc thời thiết thất thường,thường hay lo lắng,ko biết ng thân của m có khỏe mạnh hay ko?Có sống tốt ko?Hay chỉ đơn giản là làm bất cứ chuyện gì,cũng đều suy nghĩ tới cảm nhận của ng thân,việc đó liệu có làm cho ng thân thêm lo lắng cho m hay ko?Ví như m trọ xa như vậy,ko hoàn toàn vì bản thân m có nhu cầu trọ xa trường.Thực ra lí do chính là vì: m muốn bố mẹ bớt lo lắng cho mình.Lí do đó nghe rất là vớ vẩn,nhưng mà m đã từng đi xa,m hiểu đc,khi ở xa,ng ta thường hay lo lắng hay nghĩ về những ng quan trọng với mình.Nếu mà ng đó sống ở một nơi ko an toàn,hoặc có điều kiện gì đó ko tốt lắm,điều đó sẽ khiến m lo lắm.Dù là m ko có nói cho ng đó biết.
Cũng ko biết tình cảm đó có giống như tình cảm bạn bè.Có gì khó khăn,có gì vui vẻ cũng chia sẻ cùng nhau.Cùng nhau phấn đấu,tuy là có cạnh tranh nhưng mà ai nấy đều cầu mong tiến bộ.Cảm thấy cuộc sống rất là tự do,ko bị bó buộc,mà lại như đang bị bó buộc vậy.Sợi dây níu giữ đó rất là mong manh.Có những ng bạn,chỉ bên ta một đoạn đường,cũng có những ng làm chi kỉ suốt đời.Có điều,sau 4 năm học,m đã nhân ra được,tình bạn và tình thân tuy có rất nhiều điểm gần gũi ,nhưng thực ra ko có giống nhau,ko thể đồng nhất 2 thứ tình cảm đó được.
Thực là rất khó hình dung .Mẹ bảo m,sống ở trên đời ko nên mắc nợ ng ta,nhất là trong tình cảm.Nợ ?
Câu hỏi: như thế nào là một ng đàn ông tốt ? lại lơn vởn trong tâm trí m.Nếu là m của nhiều năm về trước,khi m còn là một học sinh ,câu trả lời sẽ hùng hồn lắm,sẽ là một list dài dài các tiêu chuẩn :P.Ngày đó m chưa là m bây h,chưa đi xa,chưa ăn canh của ng ta nấu,chưa làm công cho ai bao h....
Nếu là m bây h,chắc câu trả lời là một nụ cười trừ.Chẳng biết nên trả lời ntn với một câu hỏi kiểu này.Trả lời sao cũng đúng mà sao cũng ko đúng.
Bản thân từ : Tốt .Đã là một từ rất đỗi biến thiên theo trường cảm xúc rồi.Khi ai đó làm điều gì đó hợp ý bạn thì bạn nghĩ ng đó tốt.Khi ai đó làm điều nghịch ý bạn ,bạn cho đó là xấu.Như vậy cùng một hành động,cùng một con ng,mà trong mắt ng này là tốt,qua mắt ng kia đã thành xấu mất rồi.Hành động thì chỉ là hành động thôi,vậy mà cũng đc đặt vài cái tên.Huống hồ,một con ng mỗi ngày có biết bao nhiêu hành động diễn ra,thì sao biết là tốt hay xấu bây h..Ngay cả những tiêu chuẩn như : đẹp trai,nhà giàu,tính cách,học vấn...nhiều khi cũng thật tương đối.Đối với một ng bị cận ,tầm nhìn thực ko quá 2m như m thì đẹp xấu nhiều khi cũng ko quan trọng lắm.(bởi vì m có nhìn rõ đâu mà đẹp với xấu).Haiz...cái sự đẹp xấu cũng thật phiền hà.Thôi,ko dọa ng là tốt rồi.Mà có dọa ng cũng ko có sao.Lúc còn nhỏ,mẹ thường dạy m,tiền tài là vật ngoài thân.Là con gái,nếu muốn có hạnh phúc lâu bền thì đừng bao h quá coi trọng tiền bạc.Cuộc sống này với mỗi con ng có nhiều lúc thăng lúc trầm.NGười đàn ông của con có những lúc có thê kiếm được rất nhiều tiền ,nhưng cũng có những lúc lại ko đc như vậy.Vì vậy nếu con quá xem trọng tiền bạc,thì hạnh phúc đó thực sự rất mong manh.Vợ chồng muốn đồng cam cộng khổ với nhau,ng vợ đóng vai trò quan trọng lắm vì khi đã có gia đình,đàn ông sẽ trở nên có trách nhiệm,ko nhiều ng có thể vứt bỏ gia đình.
Lại nói về vụ ước mơ.Sau khi đã yên ổn với nghề nghiệp ,đa phần các bạn trên xe đều mong muốn có một mái ấm.Sau đây là mơ ước của một số ông bố tương lai:
- Tao chỉ mong ra trường kiếm đc chỗ nào đấy,hết h đc về nhà đón con.
-Kể ra bọn m mà mở đc cái pk với có thời gian đưa đón con cái là hết ý rồi.
-Tao chỉ mong về nhà có mâm cơm chờ sẵn.Đi pk kiểu này rồi đau dạ dày cả lũ.
-Ế thế mày lấy con vợ bên nội có phải ngon ko?Tao thì chỉ mong sau này có đồng ra đồng vào,cuối tuần đưa vợ con đi chơi là ok rồi.
-Éo ,mấy đứa bên nội khó tính vl..tao chỉ nghĩ đến đã hết hồn .Tao thấy kiếm đứa nào nó giặt dũ với cơm nước cho là tốt lắm rồi.
-Thế mày thuê  oxin cho nhanh,éo cần mơ ước làm gì .Tao thấy pải kiếm con nào nó dạy đc con mình,chứ tụi m tối ngày cắm mặt vào pk ,thời gian đâu.
-oxin tốn tiền ông ơi,tôi thấy đồ của m vẫn tốt hơn....

Công nhận là sắp ra trường có khác.M lim dim ngủ mà hóng mãi ko đc từ xinh nào.Hay là xinh nó là mặc định rồi nhở ???
Haiz..cái sự thành gia lập thất này với m vẫn còn mung lung lắm.Thôi cứ xin được việc rồi từ từ nghĩ tiếp vậy.

=======================================================================






Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

Vậy là cũng hết một ngày.Có lẽ 20-11 năm nay sẽ là 20-11 đáng nhớ nhất trong lịch sử của m.
Mấy đứa đứng dưới mưa dưới mái hiên có giàn hoa giấy cạnh cái cột điện trông  cũng thật nên thơ.Dễ phải tới 30 phút ấy.Lòng tự nhủ,ko biết ng ta nói cái j mà lâu thế ko biết.=.= Sao lúc đó m chẳng thấy có cái cảm xúc lãng mạn gì như ng ta vẫn mô tả trên phim nhỉ? Chỉ mong sớm đến lượt mình .
Thầy cô nào cũng giống như A R,20-11 đi ăn lẩu vịt với sinh viên,mọi ng trò chuyện vui vẻ thân mật có phải tốt ko.Nghe anh bập bẹ mấy câu tiếng việt ngộ ngộ,m lại cười,chẳng còn nghĩ tới cái màn mệt mỏi chiều nay và những lời nói ban sáng nữa.Xong cuối buổi màn tranh cướp hóa đơn mới thật là quyết liệt.Sao mà ổng nom còm nhom  mà khỏe dữ vậy ..>.<.May mà lần này chị Trang đã bàn bạc trước rồi.Ổng mới chịu thôi.
Thực tình đi học bên anh ban đầu chỉ vì hiếu kì: vì thấy a làm việc khoa học,cùng một thời gian ấy mà sao a làm được bao nhiêu việc,còn m thì gần như chìm nghỉm.Sao a luôn thân thiện,bình tĩnh lại biết né tránh những thứ bản thân a  ko thích kiểu ngộ ngộ rất trẻ con mà ý tứ cũng thật sâu .Vì thích thiết kế pk của a,ngăn nắp gọn gàng,ko lãng phí dù chỉ một cm.Cái gì cũng vô cùng hợp lí mà lại làm từ những vật liệu ko quá mắc.Chỉ tương đương với vài phòng nha tầm trung ở HN,nhưng thú thực là tính hiệu quả thì ưu việt hơn rất nhiều.Vì gì nữa nhỉ..? Vì nhiều nhiều lắm,vì thích nhìn cách mà anh đối xử với bn,a luôn bảo tụi m hãy coi bn  như boyfriend or girlfriend của em.Luôn luôn nhẹ nhàng ,nhưng cũng phải biết cách tự bảo vệ mình.À vì dạo đó ngưỡng mộ những mối hàn của anh,những đường hoàn tất mà em mới chỉ nhìn thấy ở trong sách chứ chưa nhìn thấy mẫu đẹp như thế ở ngoài đời bao h.Và còn nhiều món đồ chơi khác em mới chỉ thấy trong sách giáo khoa mà chưa một lần được dùng qua.Dù tiếng anh của em còn kém,chưa đủ để trao đổi hết với anh những gì em ko hiểu,những điều em muốn học.Nhưng e đã biết rằng,à con người có thể làm đẹp tới mức đó,hoặc hơn thế nữa.Đó ko phải là mẫu do máy làm ra mà là do người làm ra.À còn vì để có ng nhắc nhở: học tiếng anh đi,học tieng anh đi,nghe ngộ ngộ.Và còn vì nhiều nhiều lắm...Anh có một cách cư xử thật đặc biệt,làm tụi e có cảm giác bản thân ko phải là ng làm công cho a,mà giống như ng trong một gia đình,bản thân phải có trách nhiệm làm cho pk tốt lên giống như đang lo lắng cho chính gia đình mình vậy.
M đi pk của cô vì gì nhỉ?Có lẽ đó là vì ảnh hưởng của gia đình,lúc nhỏ  nhờ ảnh hưởng của bố và mẹ,m rất thích gặm sách,m đọc đc một mẩu chuyện kể về quá trình trở thành một ông chủ của một cậu bé mồ côi.Từ lúc đọc được mẩu chuyện ấy,m bắt đầu ý thức về những gì mà một người có khả năng tự làm được.Hầu hết những ng thành đạt sẽ trả lời họ thành đạt là nhờ may mắn,đó là một câu trả lời thật lòng.Nhưng may mắn chỉ mỉm cười với những ai luôn sẵn sàng.Nhiều năm qua,cuốn sách đó vẫn luôn theo m,dù nhàu nát cũ kĩ,nhưng nó vẫn giữ một vị trí rất quan trọng trong suy nghĩ của m.

Từ lúc đi học ở đây,m thấy bản thân m trưởng thành lên nhiều,đã biết thương bố nhiều hơn,biết lo lắng cho mẹ khi trái nắng trở trời,biết gọi về hỏi han ng thân.Biết học bài ko chỉ vì điểm số,dịch bài ko vì được  nhờ cậy .Cư xử tình cảm chứ ko vì trách nhiệm.Hình như m đang bắt đầu cư xử giống người hơn.Cũng đã biết nhìn ng kĩ lưỡng hơn.Có những dạng ng này ng khác.Có ng giỏi né tránh ,giỏi thể hiện,có ng ngờ nghệch  luôn vơ việc vào mình,có ng luôn tự nhận lỗi về mình ,luôn tự giác nhận việc mà ko cần nhắc và cả những ng luôn đổ lỗi cho ng khác ,ỉ lại nữa.Có những lúc m vừa nấu canh,vừa nhớ lại hành động của mọi ng trong pk ,bệnh nhân,như kiêu ng ta coi phim cinema vây,chốc chốc lại bật cười,có lúc tự mình cười mình,có lúc lại cười vì mấy thứ hay ho khác.NGày trước,tính m rất xấu,ng ta hơi nói nặng một tí là tự ái,xịu mặt xuống,nói chung là phản ứng ko đc tốt.Bây h thì đỡ hơn một chút rồi,mặt lúc nào cũng nhơn nhơn te tởn,có lúc còn thầm cám ơn ng đã mắng m nữa.Bởi vì chỉ khi bản thân m bị mắng,m mới tự coi lại m,mới chịu cố gắng hơn nữa.Chứ bt thì lười lắm,dễ tự vừa lòng với bản thân,tự coi m là con ngoan trò giỏi ....lắm lắm.
Hôm nay,m đc nghe một số lời thật lòng của một số bạn,m cũng cảm thấy buồn nhiều.Nhưng ko quá lâu.Bố đã dạy m cách tự sắp xếp cuộc sống sao cho hợp lí.M phải tự xây dựng kế hoạch cho m,đừng nên lệ thuộc vào ng khác,như vậy mới có thể bất động trước biến động.

Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015

Kì nghỉ vui vẻ đã kết thúc,giờ đã tới lúc quay lại với guồng quay công việc.Sáng chiều tối.
Hôm nọ đi mua đồ với mẹ,nghe mẹ giảng giải ,bất giác m lại bật cười,Ừa tự nhiên nhận ra mẹ của m rất chi là đáng iu ^^,Tính ra m vẫn còn may mắn lắm lắm,vì vẫn có ng để đi mua sắm cùng,có ng để mà tâm sự chia sẻ những khó khăn,những dự định của m.Tuy ko  phải là 100%,nhưng nhìn chung thì cũng quá bán.Vậy là may mắn lắm rồi.Nhiều ng bạn của m,ko tìm đc tiếng nói chung với gia đình,...cũng khổ tâm lắm.Nhiều lúc nghe tụi bạn tâm sự cũng thấy thương cho cả 2
Đôi chân đã mỏi,gót giày đã sờn..Đi tuyến xe này lâu,m mới nhận thấy,HP và HN có một mối liên hệ khá khăng khít.Hình như cứ vài hộ có điều kiện thì lại có một hộ cho con cái định cư lâu dài ở đây,mà chuyện ấy thì đã diễn ra nhiều đời nhiều thế hệ rồi thì phải.Cứ mỗi tối t6,cảnh các bác đi thăm  các anh các chị thực ko phải hiếm.Tay sách nách mang,nhiều lúc cũng khệ nệ ,người già mang nhiều đồ theo ng thực ko an toàn,nhiều lúc lại bị mấy bác phụ xe làm khó đòi thêm tiền cước nữa.Rồi lên trên này,con cháu nó cũng có hiếu lắm,vứt cho ông bà tuổi cao mắt kém cái địa chỉ mà cũng chẳng thèm gọi điện hỏi han xem đã đi tới đâu rồi,hay bảo ông bà xuống chỗ nào cho thuận đường ,có ng ra đón.Cứ làm ông bà lo lắng hoài ko à.

Nhắc mới nhớ,cũng bởi cái vụ ấy mà thành ra m tự nhiêu lại có thêm bao nhiêu ng thân ở dưới này.Số là m về quê thì th vác theo có mỗi cái balo ,bữa nào gặp đồ ngon thì cũng đóng gói cẩn thận trong cái thùng xốp con con vứt trong cốp rồi.Chẳng có đồ theo ng mấy.Mấy ông phụ xe nhiều lúc cũng tệ,thấy ng ta già cả mang nặng mà chẳng lại giúp một tay,lại còn làm khó dễ cho ng ta.M thấy chướng mắt, thành ra m mà chưa ngủ khò khò từ bao h thì lúc nào cũng sách đồ hộ mầy bác,để vào một góc thật gọn để ng ta đỡ hỏi đến.Lúc xuống xe,ng ta ko xách cho thì ....m xách.Mặc dù m thì cũng chẳng có cái tầm vóc to lớn gì.Gặp bác nào ko biết đương,m cũng hướng dẫn tỉ mỉ,biết các cụ hay tiết kiệm ngại đi xe ôm,m bao h cũng cố gắng vận dụng cái khả năng mò đường hạn hẹp của m để tìm ra con đường ngắn nhất,cũng ko quên hỏi các cụ có số của con cháu hay ko,gọi thử xem chúng nó có ở nhà đón cụ ko ?Mấy cụ đi quá điểm con cháu bảo ,thường rất lo lắng,cứ đòi xuống mấy chỗ ....chẳng biết đậu xe kiểu gì=.=.M nửa đùa nửa an ủi:
-Ko sao đâu cụ à,hà nội nhỏ ấy mà,quá tí cũng ko sao,ngày bé mình đưa đón chúng nó mãi rồi,bây h lớn tuổi cho chúng nó chạy xa chút cho chúng nó tập tành dần.
Cụ xuống đây ng ta phạt mất nhiều tiền lắm,mà ở đây toàn nhà với nhà thì cháu cụ nó cũng ko biết chỗ nào mà đón,hay cụ đến hẳn tòa nhà to kia hẵng xuống vừa có mái chờ lại có tên nhà cụ thể,ng ta cũng dễ tìm.
Ấy vậy mà thành ra ng thân,mấy bận m đi xe,mấy anh phụ xe lại hỏi,ủa hôm trước bà em đi xe này một mình về Hn đấy,sao ko thấy ai đi cùng.
Làm m cũng tá hỏa lên,ủa bà m xuông Hp lúc nào sao ko thầy bố mẹ m gọi điện cho m,lại vội vã a lô về nhà.Mới biết là...nhầm.Hú hồn.Hóa ra là bác dạo trước đi cùng m,anh ấy thây m xách đồ lên cho bà ,lại ngồi cùng hàng ghế,lúc xuống lại xách đồ xuống hộ thì tưởng là 2 bà cháu.=.=.Anh đừng có nhầm lẫn một cách nghiêm trọng như vậy chứ.
Người già bây h thật đáng thương biết mấy.Cứ tưởng tượng,mấy chục năm nữa,bố mẹ m cũng sẽ như vậy,làm con cháu ai mà ko nghĩ cho được.Đúng là tình thân có một sức manh đặc biệt,nó có thể níu được tâm hồn ham vui thích những miền đất lạ của m .Cho nó đừng bay xa quá,đừng ham vui quá.

 Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...