tự nhiên thấy mệt mỏi ,muốn dò một nick sáng ,muốn tâm sự,nhưng rồi....lại thôi.
Con ng nhiều khi ko ở vào vị trí của nhau thi ko thể hiểu nổi nhau.
Mệt.
Mưa!cứ mưa là khang lại hí húi bên em lap,em lap ngoan mà,em luôn luôn im lặng,ở bên khang những lúc khang cần,lắng nghe những tâm sự của khang,làm cho khang cảm thấy bình yên.
Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014
Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2014
Thứ Năm, 24 tháng 4, 2014
Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014
dù mình biết kết quả sẽ là như vậy mà lúc đọc kết quả ,sao vẫn thấy bùn bùn.
Lại một kỳ sát nút nữa,cái số phận của mình:....
Bùn .
Có lẽ là nên đi theo con đường thứ 2,chắc chắn và đỡ nguy hiểm hơn.Dù mỗi ng trong đời chỉ có một lần đc đứng trước cửa của lối vào nhât. Nhưng mà...lúc này mình đang thiếu niềm tin vào chính mình.
Ko nên lấy quá khứ để đánh giá tương lai.Cơ mà mình thực sự đã cảm thây mệt mỏi rồi.Mình muốn nghỉ ngơi.Vẫn còn mấy tháng nữa để mình tiếp tục suy nghĩ.Chỗ học thì cũng hỏi han đc ít nhiều,bạn bè cũng liên hệ lại.So vơi ng khác mình có rất nhiều lợi thế.Nhưng ...mình lại thiếu quyết tâm,thiếu niềm tin.
Làm sao mà đội R có thể kiên trì đuổi theo con Pikachu suốt 18 năm thế nhỉ?Chắc là do đạo diễn bảo thế.TRong phim ấy mình thích nhất là đội này luôn.Bởi vì họ rất rât là kiên trì bám đuổi pikachu.Còn mình? Con pikachu của mình đang ở đâu?
Ai có thể cho mình biết câu trả lời?
Lại một kỳ sát nút nữa,cái số phận của mình:....
Bùn .
Có lẽ là nên đi theo con đường thứ 2,chắc chắn và đỡ nguy hiểm hơn.Dù mỗi ng trong đời chỉ có một lần đc đứng trước cửa của lối vào nhât. Nhưng mà...lúc này mình đang thiếu niềm tin vào chính mình.
Ko nên lấy quá khứ để đánh giá tương lai.Cơ mà mình thực sự đã cảm thây mệt mỏi rồi.Mình muốn nghỉ ngơi.Vẫn còn mấy tháng nữa để mình tiếp tục suy nghĩ.Chỗ học thì cũng hỏi han đc ít nhiều,bạn bè cũng liên hệ lại.So vơi ng khác mình có rất nhiều lợi thế.Nhưng ...mình lại thiếu quyết tâm,thiếu niềm tin.
Làm sao mà đội R có thể kiên trì đuổi theo con Pikachu suốt 18 năm thế nhỉ?Chắc là do đạo diễn bảo thế.TRong phim ấy mình thích nhất là đội này luôn.Bởi vì họ rất rât là kiên trì bám đuổi pikachu.Còn mình? Con pikachu của mình đang ở đâu?
Ai có thể cho mình biết câu trả lời?
Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2014
lâu lâu mới lại có hứng viết linh tinh
Hn ,nhìn tụi bạn lăn lộn với môn thi,trong lòng mình ko tránh khỏi những phút hoang mang dao động.Sắp rùi,chỉ 2 tuần nữa thôi,mình cũng sẽ như tụi nó.Mà bây h...mình vẫn chưa sẵn sàng để thi.:((
Chiều nay ,mình định bụng học cho hết phần đtđ, mà vừa ôm đc tập sách vào gđ đã gặp ngay chiến hữu đang làm bệnh án chấn thương sọ não.Hic,thế là ngồi cùng nhau làm và thế là phần đtđ đành để mai học nốt.Uh kê,đằng nào thì cũng châm rùi,chậm thêm tí nữa,càng có động lực để học :((.
Mình rất thích nghe cô Tính giao ban nhé:)),nếu là đa khoa,có lẽ mình sẽ lì mặt bám theo cô mọi lúc mọi nơi,mọi đêm trực mất.Tiếc là em và cô ko có cái duyên ấy,có lẽ là do em đã chủ động ko có cái duyên đó. Em chỉ cảm thấy cô rất nhiệt huyết,và biết truyền lửa cho thế hệ sau.Thấy cô bực dọc,em rất buồn. Có lẽ cô đang nghĩ : ko hiểu sao tâm huyết mình bỏ ra thu về lại tệ đến như vậy ? Trong cuộc đời em đã từng học ko ít các thầy cô nổi tiếng,nhưng những ng đc em yêu quí như vậy kì thực ko nhiều.Có lẽ là duyên của em và cô chỉ đến đó thôi cô nhỉ.Vì em đã chọn RHM rồi.Em sẽ nhớ cô,nhớ những lời của cô.
Bạn bè là gì?Bạn bè là nói với nhau những lời quá phũ nhưng ko bao h sống phũ với nhau .Có lẽ thế.Dù là cười cợt ,trêu trọc nó đủ kiểu,nhưng cuối cùng mình vẫn ngồi lại ngâm cứu chấn thương sọ não cùng nó.Cũng như nó cũng đã làm như thế với mình.2 đứa đúng là số đen như mực :((, một đứa vào chấn thương ngực kín,một đứa vào chấn thương sọ não kín.Đúng là cươi ng hôm tr hôm sau ng cười.Bạn bè mà. :PP
Chiều đang mơ màng trong giâc mộng,nhận đc cú điện thoại,và một tràng tuôn ra từ ai đó mà nghe xong mình vẫn chưa hiểu nó gọi cho mình với mục đích gì?Xin tài liệu hay kiếm người chút giận?Chiều mang tâm trạng chán nản tới giảng đường,thứ nhất là giấc ngủ bị phá ngang,thứ 2 là...thực sự cảm thấy chán.Nhóc Minh bảo mình đừng nên làm cán bộ lớp nữa.Từ ngày lên y3,mình lo nghi nhiều hơn,buồn nhiều hơn,hắn ko thích mình như thế.
Còn mình? Mình ko rõ lắm.Làm cũng đc,mà chẳng làm cũng đc,dù sao cũng cố gắng làm hết khả năng của mình,đc tới đâu hay tới đó..
Chủ Nhật, 6 tháng 4, 2014
Vây là 2 tuần ăn chơi đã kết thúc,từ nay mình phải nghiêm túc học hành lại thôi.
Lân nào,mình cũng như vậy,chơi chán rùi mới vắt chân lên cổ mà chạy,hifhi, may mà số đỏ,tuy ôn chưa hết nhưng mà hem có vào mấy câu chưa học,phiu may tóa.
từ mai phải cố gắng lên mới đc,đc cô út sửa bệnh án,mình cảm thấy đỡ tù mù hơn nhiều rùi,từ mai sẽ chăm chỉ hơn.Tuy là bị mắng,nhưng kì thực mình thấy rất vui,bởi mình đã tìm ra cách học vòng bệnh học này rùi,chỉ còn 3 tuần nữa,phải cố gắng lên mới đc.
Đợt này,mình về nhà,thấy mẹ xanh quá.Mình thấy rất bùn.Chưa bao h mẹ đi làm vào cn cả,vậy mà độ này,mẹ dạy thêm vào sáng cn.Mình cảm thấy trong lòng rất khó chịu,nhưng lại ko có cách gì thay đổi đc sự việc trước mắt.Chỉ biết cố gắng học cho tử tế,để mẹ ko cố gắng vô ích.
Mẹ yên tâm,con sẽ ko để mẹ phải cố gắng vô ích đâu.Con sẽ sử dụng những đồng tiên đó thiệt hợp lí,cố gắng trong thời gian sớm nhất đạt đc những gì con muốn,để bố mẹ ko phải lo lắng nhiều cho con nữa.Con đã lớn rồi mà.
Những lúc con cảm thấy ko muốn cố gắng nữa,muốn buông xuôi tất cả,con lại nhớ tới gia đình mình,nhìn thấy hình ảnh của mẹ,con lại có thêm quyết tâm hơn.Nếu ko thì một con ng bé nhỏ như con,làm sao có thể đứng vững trước bao lời nhận xét vô tâm độc địa,làm sao có thể đi tới một nơi xa lạ,để khẳng định mình là ai?Làm sao con có thể có đủ sức ngồi lì ở giảng đường từ sáng tới tối?Làm sao mặt con đủ dày để nghe mắng tới mặt đỏ tía tai mà vẫn nói :ko có sao.
Bởi vì trong trái tim con,luôn luôn có hình bóng của một con người bé nhỏ khác,đang đấu tranh với bệnh tật,đứng trên bục giảng mỗi ngày.Một người đã biến rất nhiều điều ko thể thành có thể.
Có lúc con ko hiểu tại sao lại có những con ng sẵn sàng nhảy từ tầng 20 xuống,khi mà tuổi xuân còn đang vẫy gọi,còn rất nhiều điều tươi đẹp đang ở phía trước.Nói cho vui thì là: còn rất nhiều món ngon để ăn,tại sao lại phải chết?Con thì vẫn nhớ lời mẹ dạy: sống mới khó,chết thì quá dễ.Tự tử chỉ là một hành động hèn nhát tự đầu hàng trước số phận.Con thì chẳng nghĩ đc nhiều như vậy,con chỉ nghi đc là con sợ đau lắm,với cả con còn ham ăn ham chơi lắm lắm,con thích ăn đồ ăn do mẹ nấu cơ,hem muốn xuống nơi lạnh lẽo đó đâu ,xuông ấy vừa hem có mẹ để con nũng nịu,vừa hem đc ăn ngon :((,như thế thì sẽ đáng sợ lắm lắm.
Lân nào,mình cũng như vậy,chơi chán rùi mới vắt chân lên cổ mà chạy,hifhi, may mà số đỏ,tuy ôn chưa hết nhưng mà hem có vào mấy câu chưa học,phiu may tóa.
từ mai phải cố gắng lên mới đc,đc cô út sửa bệnh án,mình cảm thấy đỡ tù mù hơn nhiều rùi,từ mai sẽ chăm chỉ hơn.Tuy là bị mắng,nhưng kì thực mình thấy rất vui,bởi mình đã tìm ra cách học vòng bệnh học này rùi,chỉ còn 3 tuần nữa,phải cố gắng lên mới đc.
Đợt này,mình về nhà,thấy mẹ xanh quá.Mình thấy rất bùn.Chưa bao h mẹ đi làm vào cn cả,vậy mà độ này,mẹ dạy thêm vào sáng cn.Mình cảm thấy trong lòng rất khó chịu,nhưng lại ko có cách gì thay đổi đc sự việc trước mắt.Chỉ biết cố gắng học cho tử tế,để mẹ ko cố gắng vô ích.
Mẹ yên tâm,con sẽ ko để mẹ phải cố gắng vô ích đâu.Con sẽ sử dụng những đồng tiên đó thiệt hợp lí,cố gắng trong thời gian sớm nhất đạt đc những gì con muốn,để bố mẹ ko phải lo lắng nhiều cho con nữa.Con đã lớn rồi mà.
Những lúc con cảm thấy ko muốn cố gắng nữa,muốn buông xuôi tất cả,con lại nhớ tới gia đình mình,nhìn thấy hình ảnh của mẹ,con lại có thêm quyết tâm hơn.Nếu ko thì một con ng bé nhỏ như con,làm sao có thể đứng vững trước bao lời nhận xét vô tâm độc địa,làm sao có thể đi tới một nơi xa lạ,để khẳng định mình là ai?Làm sao con có thể có đủ sức ngồi lì ở giảng đường từ sáng tới tối?Làm sao mặt con đủ dày để nghe mắng tới mặt đỏ tía tai mà vẫn nói :ko có sao.
Bởi vì trong trái tim con,luôn luôn có hình bóng của một con người bé nhỏ khác,đang đấu tranh với bệnh tật,đứng trên bục giảng mỗi ngày.Một người đã biến rất nhiều điều ko thể thành có thể.
Có lúc con ko hiểu tại sao lại có những con ng sẵn sàng nhảy từ tầng 20 xuống,khi mà tuổi xuân còn đang vẫy gọi,còn rất nhiều điều tươi đẹp đang ở phía trước.Nói cho vui thì là: còn rất nhiều món ngon để ăn,tại sao lại phải chết?Con thì vẫn nhớ lời mẹ dạy: sống mới khó,chết thì quá dễ.Tự tử chỉ là một hành động hèn nhát tự đầu hàng trước số phận.Con thì chẳng nghĩ đc nhiều như vậy,con chỉ nghi đc là con sợ đau lắm,với cả con còn ham ăn ham chơi lắm lắm,con thích ăn đồ ăn do mẹ nấu cơ,hem muốn xuống nơi lạnh lẽo đó đâu ,xuông ấy vừa hem có mẹ để con nũng nịu,vừa hem đc ăn ngon :((,như thế thì sẽ đáng sợ lắm lắm.
Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014
Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014
nhóc minh sắp thi thành phố rùi,hông biết có gặp nhiều áp lưc quá không? Lúc còn ở nhà,mình ở bên làm chỗ dựa tinh thần cho hắn,những khi hắn làm bài ko như ý hay quá kiêu căng tự man,mình đều giảm áp hết. Cố gắng để hắn ko chịu quá nhiều áp lực,mình còn ko bao h treo các bằng khen đã có,cũng ko cho mẹ nhắc lại các thành tích đã qua,mục đích duy nhât chỉ là mình ko muốn tạo áp lực thêm cho hắn,ko muốn làm cây cao bóng cả gì hết,chỉ muốn làm một chỗ dựa tinh thần,làm một chị gái tốt.
Một người đàn ông,với sĩ diện cao vời vời vợi của mình,để đuổi theo ước mơ,hoài bão của cuộc đời mình ,áp lực do hắn tự tao ra đã đủ rồi, cộng thêm áp lực từ phía gia đình nữa.Mình e là sẽ ...có ngày quá tải mất.Mình muốn hắn thật tư tin,làm những gì hắn muốn,ko phải gắng gượng vì bị so sánh.Mỗi ng đều có những điểm mạnh và điểm yếu riêng,con ng mà,làm gì có ai hoàn hảo.Nhưng chỉ cần tự tin,hướng về những điều mình muốn,và giám sống,giám trả giá,thì nhất định sẽ thành công.Mình ko muốn có một ng em nhất nhất phải giống y đúc mình,nhất nhất phải giỏi ...chỉ cần hắn giám ước mơ,và giám sống vì ước mơ đó là mình đã cảm thấy tự hào rồi :))
Cứ bay đến nhưng chân trời nào mà hắn muốn,khi nào mệt quá ,bế tắc quá thì trở về với mình.Minh ngoài nấu cơm,rửa bát và lau nhà ra,thì vẫn còn biết im lặng khi cần.Học nhiều để làm gì? Phải biết học vì cái gì thì hẵng học,học để lấy một tấm bằng giỏi,rồi cũng chẳng biết ra trường sẽ làm gì thì học làm cái gì?Thà ngồi ở nhà nghĩ xem tối nay ăn gì như mình còn hơn.
-Chị ơi em,thất bại rồi.
...im lặng....(đang nghĩ xem nên nói gì)
-Em làm sai thật ngớ ngẩn.
Nhìn cậu em hàng ngày vẫn tíu tít nói cười,hn bỗng chốc ngồi một xó,mặt buồn thiu,khiến cho mình cũng buồn theo.
Tuổi trẻ mà,đầy kiêu hãnh và cũng dễ bị tổn thương.Mình cũng tưng trải qua những năm tháng ấy,những tâm trạng ấy.Chỉ khác là những lúc như vậy,mình thường lang thang một mình,chứ ko có ai ở bên như hắn.
Trước mặt mọi ng hắn là một lớp trưởng gương mẫu,còn trước mặt mình,đó mãi mãi là một cậu em.Một con người.
Một người đàn ông,với sĩ diện cao vời vời vợi của mình,để đuổi theo ước mơ,hoài bão của cuộc đời mình ,áp lực do hắn tự tao ra đã đủ rồi, cộng thêm áp lực từ phía gia đình nữa.Mình e là sẽ ...có ngày quá tải mất.Mình muốn hắn thật tư tin,làm những gì hắn muốn,ko phải gắng gượng vì bị so sánh.Mỗi ng đều có những điểm mạnh và điểm yếu riêng,con ng mà,làm gì có ai hoàn hảo.Nhưng chỉ cần tự tin,hướng về những điều mình muốn,và giám sống,giám trả giá,thì nhất định sẽ thành công.Mình ko muốn có một ng em nhất nhất phải giống y đúc mình,nhất nhất phải giỏi ...chỉ cần hắn giám ước mơ,và giám sống vì ước mơ đó là mình đã cảm thấy tự hào rồi :))
Cứ bay đến nhưng chân trời nào mà hắn muốn,khi nào mệt quá ,bế tắc quá thì trở về với mình.Minh ngoài nấu cơm,rửa bát và lau nhà ra,thì vẫn còn biết im lặng khi cần.Học nhiều để làm gì? Phải biết học vì cái gì thì hẵng học,học để lấy một tấm bằng giỏi,rồi cũng chẳng biết ra trường sẽ làm gì thì học làm cái gì?Thà ngồi ở nhà nghĩ xem tối nay ăn gì như mình còn hơn.
-Chị ơi em,thất bại rồi.
...im lặng....(đang nghĩ xem nên nói gì)
-Em làm sai thật ngớ ngẩn.
Nhìn cậu em hàng ngày vẫn tíu tít nói cười,hn bỗng chốc ngồi một xó,mặt buồn thiu,khiến cho mình cũng buồn theo.
Tuổi trẻ mà,đầy kiêu hãnh và cũng dễ bị tổn thương.Mình cũng tưng trải qua những năm tháng ấy,những tâm trạng ấy.Chỉ khác là những lúc như vậy,mình thường lang thang một mình,chứ ko có ai ở bên như hắn.
Trước mặt mọi ng hắn là một lớp trưởng gương mẫu,còn trước mặt mình,đó mãi mãi là một cậu em.Một con người.
Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014
xe hỏng,đi học muộn,may làm sao mà thầy đại từ đại bi cho vào lớp :)))
Cuối tuần này đc về nhà rùi,hp quá đi :))
Buổi đầu tiên học thầy Sơn,thầy nói chậm dễ hiểu,một số từ mình ko hiểu lắm,hí hí hn nhóm nào cũng làm sai đề,thầy hỏi một đằng mà trả lời một nẻo.Âu cũng bởi văn hóa Đông -Tây quá ư là khác biệt.
Chiều nay,sau khi bàn ngược bàn xuôi,cuối cùng vẫn ko đi tới thống nhất đc là mai sẽ ăn gì,ở đâu?
-Chiều mai clb sinh hoạt và đi liên hoan,hic,thía nên bạn đầu vuông hem cho mượn tụ điểm ăn chơi xa đọa.tuần sau các nhóm đều bận học,thế nên cũng hem tổ chức đc,cuối cùng là chờ thi nội xong rùi tinh.Trời...sao mà lùi xa thế hem biết.Hay là chiều cn tuần này nhỉ?chẳng có nhẽ mai lại pải alo cho các bạn tiếp? +__+,
Tôi nay,sau khi buôn dưa cà-dưa cải với bác trông xe,và bác bán nước,mình nhận thấy một sự việc hơi bị nghiêm trọng: nguy cơ bạn BK bị mất quyển sách là hơi bị cao.=.=,ko biết là do mình tìm nhầm chỗ hay là số bạn ấy nhọ? ko thấy cuốn sách ấy đâu cả,bác ấy bảo chỉ nhặt đc một quyển về mắt :((, đúng là ảo thiệt.Hi vọng là có bạn nào đó cầm nhầm.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...
-
Trời mưa gió, bố đang cho gà ăn. Mẹ con tôi ngồi cạnh mâm cơm chờ bố về cùng ăn. Mẹ nói : bỏ ít cá khô vào nướng cho bố. Tôi thấy mâm cơ...
-
Hôm nay về quê nội, hương rạ dộc vào mũi thấy cay cay, nhìn như bóng dáng nội chờ tôi về năm nào, nhìn như nội đang quét sân phơi thóc năm...
-
Lúc còn nhỏ tôi là một đứa trẻ lơ đễnh hay quên, tôi thường làm mất bút và viết chữ rất xấu, vở thì cứ tèm lem vì những vết mực. Thỉnh thoản...