Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

Cuối tuần vui vẻ

Cuối tuần vui vẻ
Một ngày thứ 6 nhiều cảm xúc,nhỏ tí nữa nhảy cẫng lên,hét ầm ĩ khi biết bạn nhỏ đc 7.
Đúng là đồ hâm,cứ làm hư bài của mình đc phúc khảo ko bằng.
Cậu sao thế?bạn ý đc lên điểm cậu phải vui chứ?
Thừa hơi.
????
…………..

Bạn ý cáu với nhỏ cũng phải ,nhờ có cái nhiệt tình hơi thái quá của nhỏ mà một bạn khác đc lên điểm,điều đó có nghĩa là :khả năng nhận học bổng sẽ ít đi=.=\.Nhưng có một điều mà bạn ây ko biết:trong top đầu,điểm của nhỏ là thấp nhất.
 Ờ thì nhỏ cũng chẳng phải thiên thần gì mà ko đc buồn một tí cho cái số phận của mềnh,haiz…sau mấy tuần nỗ lực,khủng bố tinh thần cô Duyên bằng điện thoại và gặp mặt cuối cùng thì cái thứ hạng của nhỏ cũng rớt thêm một cấp nữa thực.
Cô là cô mệt với lớp em lắm rồi đấy.:(
Cô cố gắng tìm lại giúp em ^^,Môn này sắp thi lại rồi ….abcxyz….
Thế bạn này học thế nào?
Bạn này học giỏi lắm cô ạ….abcxyz…(chung qui lại là ko còn lời nào để khen)môn này qua là có học bổng ^^,
Được rồi ,cứ về đi cô sẽ xem xét
….
Nhỏ tuy là cái gì cũng kém,cũng hơi bị ngu ngu chậm hiểu,nhưng mà đc cái lì mặt.Tóm lại là cô muốn làm mất bài của ai cũng đc,nhưng mà bài lớp em thì …

…………….
Và điều đó cùng với nhưng gi ma thầy Ninh thông báo thì cái tủ lạnh của nhỏ cũng đang xa dần.
Kệ chứ!Dù sao thì có những cái vấn quan trọng hơn mà.Kì sau cố tiếp vậy.Tủ lạnh ơi,nhưng mà vẫn thấy tiếc em ý quá,hic hic…
Có lẽ trong mắt bạn ấy chưa chắc nhỏ đã là một ng tốt,Kệ thôi,con người nhỏ vốn đã là như vậy rồi,có những khoảng tối,sang xen kẽ.Chấp nhận đc thì chơi lâu dài,ko thì nhanh chóng chấm dứt,đg ai nấy đi.Thà đê ng ta sốc từng phần còn hơn để đến một ngày lại nghe câu: tưởng nó tốt đẹp thế nào,ai ngờ cũng…Tôi chẳng bao h bảo mình là ng tốt cả,chính các bạn đã gắn cho tôi cái mác tốt xấu,chứ tôi thì vẫn chỉ là tôi mà thôi.
………………………………………………………………………………………

Cuối tuần ,nhỏ mua một ít đồ biển .Tự dưng nhớ Hn quá,muốn vê nha rồi.

Hạnh phúc đôi khi đơn giản lắm:Đôi khi chỉ đơn giản là cùng những người mà mình yêu quí ăn những món mà mình thich.Đuợc nhin những người mà mình yêu mến sống vui vẻ.Mặc dù…

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

=_+

19-8-2012

bạn nào mà có nhớ tớ ấy,thì cứ nhăn tin ,gọi điện,cho tớ,tớ luôn luôn lắng nghe mà lâu lâu mới hiểu mà :),ko thì mang đồ ăn tới đây cho tớ cũng đc.=))))
Đừng réo tên tớ mãi thế.
.
.

.
.
.
.
Hắt xì hoài ài T__T
Ắt xifT____T, mèo con  ốm rồi.T___T

Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

Đôi điều về xn

Tối nay đc nghỉ,mình cặm cụi với đống truyện,căn phòng nhỏ.Phù
Ai bảo xử nữ thích sạch sẽ nhà cưa như lau như ly.Nhà mình có lúc sạch bong sáng bóng,co luc ko bằng bãi rác.Cũng có quy luật đấy,nó theo cảm xúc của mình.
Ai bảo xử nữ cứng rắn,lạnh lùng.Mình và mấy đứa bạn xử xử đều thuộc dạng tim yếu,dễ xúc động ,dễ khóc,dễ cười.Mấy đứa thân thân nhau rồi thì như bọn điên,lúc nói cười,lúc cáu gắt ,lúc lại im bặt chẳng nói gì.Như đám trẻ con nhớn tuổi ấy,vui thiệt.Cái bộ mặt lạnh lùng ,cứng cỏi là để dành cho kẻ mình ko ưa.Như cậu bạn thân của mình chẳng hạn,có bận nó ghét một bé,khổ thân em ấy bị hắn xỉa cho te tua,nếu là mình thì chắc  đã bỏ đi lâu rồi.cuối  năm bé ấy thỏ thẻ lại gần,hic bị hắn đẩy ra một cái rõ mạnh,mình nhìn cũng thấy ái ngại.Ờ thế mà mình với hắn chơi với nhau cũng lâu phết,nói chung là tánh hắn cũng thất thường lắm,chưa bao giờ  hắn chém mình cả,lúc nào cung ăn nói tử tế,cơ mà với một số người khác thì đúng là một trời một vực.Ợ ,đây có phải bạn mình ko,sao mình ko nhớ là đã quen con người này nhể.Sợ tóa.Lúc cáu trông hắn đáng sợ lém.
Ai bảo xử nữ là thiên thần?Tùy đối tượng và tùy tâm trạng thôi,xử nữ có thể là thiên thần mà cũng có thê
là ác quỷ.Nhưng nhìn chung,để xử nữ thể hiện bộ mặt ác quỷ thì một là bạn phải là kẻ đáng ghét vô cùng,trời chu đất  diệt ,hai là bạn phải mắc một lỗi vô cùng to lớn ,khiến xử nữ ko thể tha thứ đc.Ba là số bạn đen ,vào lúc tâm trạng xn ko tốt.Tựu chung lại thì xn chưa bao h tự nhận mình là thiên thần,hay ng tốt gì, nên có thể hiện bộ mặt ác quỷ cũng chẳng có gi là lạ.
Sau cùng là phần tranh cãi nhât.Rút cục xn vô tâm, hay đa cảm,tinh tế hay ngờ nghệch,lãng mạn hay hiện thực,trẻ con hay người lơn.Mình chưa gặp nhiều xn nên cũng chẳng biết noi thế nào cho phải.Nhưng các xn đều thừa nhận phần mâu thuẫn trong mình.Ít nhiều họ phải đôi mặt với sự mâu thuẫn ấy và tự dằn vặt
 khá nhiều.Như mình chẳng hạn:một nhóc mang trong mình 3 cung mệnh,xử nữ,song tử,cự  giải.Trong con người mình vừa có cái cứng cỏi,bình tĩnh của đất,nhưng cung có cái linh hoạt của khí,nhạy cảm của nước.Việc sở hưu 2 ng tố trái ngươc đó làm mình mâu thuẫn vô cùng.Nhiều lúc chinh mình còn chẳng hiểu mình  là cái thể loại gì nữa.Trong thâm tâm thì luôn ước mình mãi là trẻ con,ăn kẹo mút,ăn bánh rán,..vô lo vô nghĩ,cs như vậy thật tuyệt biết bao.Nhưng đôi mắt vẫn nhìn thấy,trông thấy,cảm nhận thấy về cs.Và vì thế mà co lúc là người lớn,có lúc lại ngờ nghệch,trẻ con.Mà baỏ xn vô tâm cũng co. vẻ đúng đấy,xn tuân theo định luật tất cả hoặc ko.Nếu ko thuộc phạm trù quan tâm thì gần như chăng hiểu biết gì về vấn đề đó cả.Như mình : mù nhạc hàn ,nhạc trẻ ý =).Đừng bao h để xử nữ xếp bạn vào phạm trù ko quan tâm nữa nhé.Xn ko xác định mối quan hệ rõ ràng cho đến khi nó kết thuc mãi mãi.

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

mệt

Hôm nay mình làm sao vậy? tự nhiên lại cáu gắt với anh hà.Con người mình vốn nhu,đâu mấy khi cáu giận với ai chứ.
Mình cũng ko biết nữa,chỉ biết là lúc ấy mình cảm thấy bị xúc phạm.Có phải mình thu tiền cho mình đâu,đa giải thích rồi mà vẫn ko hiểu.Mình bực,mình cáu,cảm thấy người ta coi thường cố gắng của mình,nỗ lực của mình.Thế thì mình cố gắng để làm cái gì chứ.Thà cứ buông hết đi,mình đâu có phải tuyp người thời gian dư thừa gì mà cứ đi lo việc của thiên hạ,để rồi bị người ta xem thường như vậy?Kệ các người ai muốn làm lớp phó thì làm,tôi chán cái chân sai vặt này từ lâu rồi.Tôi cũng có cuộc sống của riêng tôi,gia đình của tôi,vấn đề của tôi.Tại sao tôi phải phí thời gian vàng bạc của mình để đi lo việc của người khác để rồi bị họ xem thường.Tôi cóc cần .
.
Nghĩ kĩ thì anh Hà cũng chẳng có gì sai cả,anh ấy cũng chỉ muốn bảo vệ quyên lợi của các bạn khác thôi.môt cuốn sach 50 k là quá đắt.Em cũng nghĩ đc như anh , anh Hà ạ,chỉ tiếc là anh em mình đã ko cùng nhìn về một hướng.Em có cách nghĩ của em.Nếu như em ko phải là cán bộ lớp,chỉ là một người bình thường trong lớp,em cũng nghĩ như anh thôi.Em cũng cóc sợ ai hết.Nói thẳng ra là dù thầy có ghê ghớm đến mấy thì cơ em cũng chẳng vừa,em cóc sợ.Lộc ,Linh cũng vậy,chúng em đáng ra chẳng cần mặt dày đứng uốn ba tấc lưỡi xin thầy chiếu cố làm gì.Nhuc lắm chứ. Nhưng em lại ko phải là một người bình thường như bao ng khác anh ạ.Em có thể ko mua sách,thầy cũng chẳng làm đc gì em hết,nhưng thầy cóc ngán mấy bạn lớp mình đâu.Anh có nghĩ cho những bạn khác,những người chẳng quen thân ai hết,tự nhiên bị vạ lây ko?các bạn ấy rất cần một tấm băg đẹp trong tay để đỡ đần ba mẹ,để xin việc,anh có thể xin việc cho các bạn ấy ko?.Anh có nghĩ qua đến hậu quả chưa?Ai cũng muốn sống ngay thẳng,ko phải cúi đầu truoc kẻ khác,ko muốn làm việc sai trái.Nhưng ai cho ta sống ngay thẳng?Có lẽ em ko đúng lắm,em lấy cach nghĩ của mình áp đặt cho anh.Em xin lỗi. Mỗi con người ở những vị trí đặc biệt khác nhau sẽ có lối nghĩ khác nhau.Mỗi người đều một chữ Vì.Nhưng xin hãy nghĩ xa một chút,nghĩ đến nhiều người khác trước khi hành động.Anh ,lượng, Quân đối với em đều là bạn tốt,nhưng mỗi chúng ta có cái khó của riêng mình.Cũng mong mọi người rang hiểu em dù chỉ 1 lần.

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

Miệng Tiếng Thị Phi

Miệng Tiếng Thị Phi
Trong một buổi nhàn hạ, vua Đường Thái Tông hỏi chuyện với vị quan cận thần là Hứa Kính Tôn rằng: - Trẫm thấy khanh phẩm cách cũng không phải là phường sơ bạc. Sao lại có nhiều tiếng thị phi chê ghét như thế? Hứa Kính Tôn trả lời: - Tâu bệ hạ. Mưa mùa Xuân tầm tả như dầu, người nông phu mừng cho ruộng đất được thấm nhuần, kẻ bộ hành lại ghét vì đường đi trơn trợt. Trăng mùa thu sáng vằng vặc như gương treo trên bầu trời đêm, hàng thi nhân vui mừng gặp dịp thưởng du ngâm vịnh, nhưng bọn đạo chích lại ghét vì ánh trăng quá sáng tỏ. Trời đất kia vốn vô tư không thiên vị, mà cơn nắng mưa thời tiết vẫn bị thế gian trách hận ghét thương. Còn hạ thần cũng đâu phải một người vẹn toàn thì làm sao tránh khỏi tiếng chê bai chỉ trích. Cho nên ngu thần trộm nghĩ. Đối với tiếng thị phi trong thế gian nên bình tâm suy xét, đừng nên vội tin nghe. Vua tin nghe lời thị phi thì quan thần bị hại. Cha mẹ tin nghe lời thị phi thì con cái bị ruồng bỏ. Vợ chồng tin nghe lời thị phi thì gia đình ly tán. Tiếng thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người không thấy máu.

5 phút trong Cuộc sống

5 phút trong Cuộc sống  
Cuộc sống là một chuỗi những điều ưu tiên. Và những điều ưu tiên hàng đầu của bạn là gì? Hãy dành cho những người mà bạn yêu quý hơn 5 phút trong quỹ thời gian hằng ngày của bạn. Trong công viên, một người phụ nữ ngồi gần một người đàn ông trên băng ghế gần sân chơi cho trẻ em. “Đó là con trai tôi”, người phụ nữ vừa nói vừa chỉ tay về phía cậu bé mặc áo len đỏ đang chơi cầu trượt. “Nó trông rất khoẻ mạnh” người đàn ông đáp lời. “Còn con trai của tôi là đứa mặc áo len màu xanh ấy”. Nói rồi, ông ta nhìn đồng hồ và nói với theo cậu con trai: “Về thôi, Todd”, cậu bé tên Todd quay nhìn bố nài nỉ: “5 phút nũa thôi mà bố, chỉ 5 phút nữa thôi”. Người đàn ông khẽ gật đầu và cậu bé lại tiếp tục chạy nhảy với vẻ rất sung sướng. 5 phút trôi qua, người cha đứng dậy và nói: “Sao? Bây giờ chúng ta về được chưa con?”. Todd lại nài nỉ một lần nữa: “Bố, 5 phút nữa, chỉ 5 phút nữa thôi!”. Người đàn ông lại mỉm cười và nói: “Được rồi!”. Người phụ nữ thấy vậy bèn thốt lên: “Ông thật là một người cha kiên nhẫn”. Người đàn ông cười và chậm rãi nói: “Con trai cả Tommy của tôi bị một kẻ lái xe say rượu đụng chết năm ngoái trong khi nó đang chạy xe đạp gần đây. Tôi chưa bao giờ dành nhiều thời gian cho Tommy và bây giờ tôi có thể đánh đổi bất cứ thứ gì để có thể ở bên nó dù chỉ 5 phút. Tôi nguyện rằng sẽ không bao giờ lặp lại lỗi lầm đó với Todd. Todd nghĩ nó có 5 phút để chơi đùa. Nhưng sự thật là tôi đã có thêm 5 phút nữa để nhìn nó chơi đùa”.

Một ly sữa

Một ly sữa
Trưa hôm đó, có một cậu bé nghèo bán hàng rong ở các khu nhà để kiếm tiền đi học. Bụng đói cồn cào mà lục túi chỉ còn mấy đồng tiền ít ỏi, cậu liều xin một bữa ăn tại một căn nhà gần đó. Nhưng cậu giật mình xấu hổ khi thấy một cô bé ra mở cửa. Và thay vì xin gì đó để ăn, cậu đành xin một ly nước uống. Cô bé trông cậu có vẻ đang đói nên bưng ra một ly sữa lớn. Cậu bé uống xong, hỏi "Tôi nợ bạn bao nhiêu?" "Bạn không nợ tôi bao nhiêu cả. Mẹ dạy rằng chúng tôi không bao giờ nhận tiền khi làm một điều tốt." Cậu bé cám ơn và đi khỏi. Lúc này, Howard Kelly thấy tự tin hơn nhiều, mạnh mẽ hơn nhiều. Nhiều năm sau, cô gái đó bị căn bệnh hiểm nghèo. Các bác sĩ trong vùng bó tay và chuyển cô lên bệnh viện trung tâm thành phố để các chuyên gia chữa trị.  Tiến sĩ Howard Kelly được mời khám. Khi nghe tên địa chỉ của bệnh nhân, một tia sáng loé lên trong mắt ông. Ông đứng bật dậy và đi đến phòng bệnh nhân và nhận ra cô bé ngày nào ngay lập tức. Ông đã gắng sức cứu được cô gái này.  Sau thời gian dài, căn bệnh của cô gái cũng qua khỏi. Trước khi tờ hoá đơn thanh toán viện phí được chuyển đến cô gái, ông đã viết gì đó lên bên cạnh. Cô gái lo sợ không dám mở ra, bởi vì cô chắc chắn rằng cho đến hết đời thì cô cũng khó mà thanh toán hết số tiền này. Cuối cùng cô can đảm nhìn, và chú ý đến dòng chữ bên cạnh tờ hoá đơn.... "Đã thanh toán đủ bằng một ly sữa." (Ký tên) Tiến sĩ Howard Kelly. Nước mắt vui mừng cứ thế dâng trào và lời từ trái tim cô gái thốt lên trong nước mắt: "Cảm ơn ông!." Đây là câu chuyện có thật. Dr. Howard Kelly là một nhà vât lý lỗi lạc,  đã sáng lập ra Khoa Ung thư tại trường Đại học John Hopkins năm 1895

Những cậu bé ăn kem.

Tôi đã đến thị trấn nhỏ này nhiều lần và chẳng còn lạ gì cảnh những đứa bé ăn xin mặt mũi lấm lem chạy hết quán này đến quán khác xin tiền của khách du lịch. Tôi không phải là khách du lịch, tôi đến đây để làm việc, nhưng cũng không ít lần khó chịu vì bị 1 vài đứa bé nhằng nhẵng đi theo đòi 1 vài đồng bạc lẻ. Hôm nay, cũng như mọi khi, sau khi rời máy bay, tôi đến 1 quán giải khát nhâm nhi 1 cốc bia trước khi trở về khách sạn. Quán hôm nay khá đông nhưng không thấy bóng dáng 1 đừa trẻ ăn xin nào. Tôi nghỉ chân được 1 lúc thì có 2 thằng bé ăn mặc khá luộm thuộm bước vào quán. Đây chắc chắn là 2 đứa trẻ ăn xin nhưng tôi không bận tâm lắm vì tôi biết ông chủ quan sẽ đuổi bọn chúng ra ngoài ngay thôi. Nhưng tôi đã lầm !Ông chủ quán vẫy tay về phía bọn trẻ, gọi to: -Cần gì vậy 2 chàng trai ? -Ở đây có kem hoa qủa không ạ ? -Tất nhiên là có, vậy 2 cậu cần loại gì ? -Dạ, có những loại như thế nào ạ ? Tôi nghe ông chủ quan giới thiệu về từng loại kem, giá cả, mùi vị và thậm chí còn phân tích cho chúng thấy loại nào thì được nhiềug người ưa chuộn hơn. Cuối cùng thì 2 cậu bé chọn 2 cốc kem trung bình về giá cả trong tiệm. Chúng ăn có vẻ rất ngon lành, thì như các bạn biết đấy, những đứa trẻ ăn xin như thế này hiếm khi được ăn những món ăn mà mọi người cho rằng rất bình thường. Khi ăn xong, đứa trẻ lớn hơn rút trong túi ra những đồng bạc lẻ, vừa vặn tiền 2 cốc kem đưa cho chủ quán. Người chủ vừa đếm tiền vừa nói :
-2 cậu đã chuẩn bị sẵn tiền rồi cơ à, thật sòng phẳng. Lũ trẻ tạm biệt ông chủ quan ra về, chúng không còn vẻ sợ sệt như lúc đầu mới bước vào quán nữa. Khi chúng chuẩn bị bước ra khỏi cửa,ông chủ còn cố với theo: -Cảm ơn 2 cậu, lần sau lại đến nhé! Tôi tiến lại gần chỗ thanh toán tiền và nói: -Này anh bạn, tôi thích cái cách anh đối xử vớ những đứa trẻ. -Anh biết đấy, những đứa trẻ ở thị trấn này sống rất khó khăn. Chắc chắn ăn 1 cốc kem là 1 quyết định táo bạo, nhất là phải vào nơi chúng luôn bị xua đuổi. Chúng ăn và vẫn trả tiền cơ mà, tại sao chúng lại không được đối xử bình thường như những người khách khác? Nếu anh đối xử với chúng như những thằng ăn cắp, chắc chắn chúng sẽ thừa lúc sơ hở, "chôm" của anh thứ gì đó. Nhưng nếu được đối xử như những người khách hàng tử tế, chúng sẽ cư xử như những khách hàng lịch thiệp khác. Người chủ cửa hàng không phải là người quen của tôi, tôi cũng không đến quán của anh ta thường xuyên, nhưng qua cái cách hành xử của mình, anh ấy đã khiến tôi khâm phục, khẩu phục. Cửa hàng của anh ấy tuy nhỏ nhưng luôn đông khách vì anh ấy đã biết cách làm cho khách hàng cảm nhận được giá trị đích thực của mình.

Người cưỡi ngựa

Người cưỡi ngựa
 Đó là 1 đêm lạnh cóng ở phía Bắc bang Virginia rất nhiều năm về trước. Sương xuống lạnh khủng khiếp nhưng vẫn có 1 cụ già đứng bên đường chờ có người cho quá giang. Ko biết cụ đã đợi từ bao giờ và sẽ phải đợi thêm bao lâu nữa, nhưng cụ vẫn run rẩy đứng đó, kiên nhẫn chờ đợi. Có rất nhiều người cưỡi ngựa đi qua nhưng ông cụ lặng im ko vẫy họ. Thậm chí cụ cũng ko làm gì để gây chú ý. Từng người, từng người qua chỗ cụ đứng nhưng cụ vẫn như 1 bức tượng đá. Đêm khuya dần, trời càng cứa lạnh và người qua thưa thớt dần. Bỗng ông cụ đứng bật dậy khi có tiếng vó ngựa lại gần: -Con trai, liệu con có thể cho ta đi nhờ 1 đoạn đường ko? Đoạn này nhiều tuyết quá, ta ko đi nổi nữa. .. Người cưỡi ngựa ghìm cương, nhảy xuống đỡ ông cụ lên ngựa. Anh ta không chỉ cho ông cụ "đi nhờ 1 đoạn đường " mà còn đưa ông ấy về tận nhà. Trước khi ông cụ vào nhà, người cưỡi ngựa tò mò hỏi: -Ông ạ, con nghĩ ông đứng đó lâu rồi, tại sao ông ko đi nhờ sớm hơn? Đường này nhiều người qua lại lắm cơ mà. Tại sao ông cứ đứng chờ trong khi trời tối và lạnh như vậy? Ông cụ nhìn vào mắt người cưỡi ngựa, và trả lời: -Con trai, ta ở vùng này lâu rồi. Ta có thể nhìn vào mắt 1 người và phán đoán được về người đó. Khi những người cưỡi ngựa trước đi qua, họ liếc nhìn thấy ta rồi quay đi ngay. Trong ánh mắt đó ko hề có sự quan tâm hay tình cảm. Nên ta nghĩ dù ta có vẫy họ thì họ cũng chẳng để ý đâu. Nhưng khi con đi tới, từ đằng xa, con đã nhìn ta và ko rời mắt khỏi ta. Trong ánh mắt đó, ta nhìn thấy sự cảm thương và lo lắng.Và ngay lúc đó, ta biết con muốn giúp đỡ ta. Những lời đó thật sự làm người cưỡi ngựa cảm động: -Con rất cảm ơn ông đã nói những lời đó. Hy vọng con sẽ không bao giờ quá bận rộn đến mức không nhìn thấy những người khác khi họ cần giúp đỡ. .. Và ngay lúc đó,Thomas Jefferson quay ngựa lại Nhà Trắng. (Thomas Jefferson là tổng thống thứ 3 của Mỹ, người đã viết bản Tuyên Ngôn Độc Lập năm 1776 )

Người cha

Người cha
  Khi ông Trời bắt đầu tạo ra nguời cha đầu tiên trên thế gian, ngài chuẩn bị sẵn một cái khung thật cao. Một nữ thần đi ngang qua ghé mắt coi và thắc mắc: “Thưa ngài, tại sao nguời cha lại cao đến như vậy? Nếu ông ta đi chơi bi với trẻ con thì phải quỳ gối, nếu ông ấy muốn hôn những đứa con mình lại phải cúi nguời. Thật bất tiện!”. Trời trầm ngâm một chút rồi gật gù: “Ngươi nói có lý. Thế nhưng nếu ta để cho nguời cha chỉ cao bằng những đứa con, thì lũ trẻ sẽ biết lấy ai làm tầm cao mà vươn tới?”.
Thấy Trời nặn đôi bàn tay nguời cha to và thô ráp, vị nữ thần lại lắc đầu buồn rầu: “Ngài có biết đang làm gì không? Những bàn tay to lớn thường vụng về. Với đôi bàn tay ấy, nguời cha chật vật lắm mới có thể găm kim băng đóng tã, cài nút áo cho con trai, thắt chiếc nơ hồng cho con gái. Bàn tay ấy không đủ khéo léo để lấy những mảnh dằm nằm sâu trong da thịt mềm mại của trẻ”. Ông Trời mỉm cuời đáp: “Nhưng đôi bàn tay to lớn vững chãi đó sẽ dìu dắt bọn trẻ qua mọi sóng gió, cho tới lúc chúng trưởng thành”.
 Vị nữ thần đứng bên cạnh nhìn Trời nặn nguời cha với một đôi vai rộng, lực luỡng. “Tại sao ngài phí thế?”, nữ thần thắc mắc. “Thế người cha sẽ đặt con ngồi đâu khi phải đưa nó đi xa? Lấy chỗ đâu cho đứa con ngủ gật gối đầu, khi đi xem xiếc về khuya?”. “Quan trọng hơn, đôi vai đó sẽ gánh vác cả gia đình”, ông Trời đáp. Ông Trời thức trắng đêm để nặn cho xong nguời cha đầu tiên. Ngài cho tạo vật mới ít nói, nhưng mỗi lời phát ra là một lời quyết đoán. Tuy đôi mắt của nguời cha nhìn thấu mọi việc trên đời, nhưng lại bình tĩnh và bao dung.
Cuối cùng khi đã gần như hoàn tất công việc, Trời thêm vào khóe mắt nguời cha vài giọt nuớc mắt. Nhưng sau một thoáng tư lự, Ngài lại chùi chúng đi. Thành ra người đời sau không mấy khi thấy được những giọt lệ hiếm hoi của nguời cha, mà chỉ có thể cảm và đoán được rằng ông ta đang khóc. Xong việc, ông Trời quay lại nói với nữ thần: “Ngươi thấy đó, người cha cũng đáng yêu như nguời mẹ mà ta đã dồn bao công sức để tạo ra”

HẤT NÓ XUỐNG VÀ BƯỚC LÊN TRÊN

HẤT NÓ XUỐNG VÀ BƯỚC LÊN TRÊN
Một câu chuyện ngụ ngôn kể rằng: Có một người nông dân nọ có một con lừa già. Một hôm, con lừa bị rơi xuống cái giếng khô cạn và đau đớn kêu la thảm thiết. Sau khi bình tĩnh đánh giá tính hình, vì thương cho con lừa, của mình.  người nông dân đã quyết định nên nhanh chóng giúp nó kết thúc sự đau đớn. Anh gọi thêm mấy người hàng xóm để cùng lấp đất chôn con lừa tội nghiệp. Lúc đầu, con lừa thêm phần kinh hoàng vì những gì người ta đang làm đối với nó. Nhưng khi từng tảng đất được hất xuống giếng liên tiếp theo nhau ập trên vai nó, một ý nghĩ chợt lóe lên: Cứ mỗi lần một tảng đất rơi đè lên vai, nó lại lắc mình cho đất rơi xuống và ngoi lên trên ! Và nó đã làm như vậy, từng chút từng chút một, với một lời thần tự nhủ và tự cổ vũ: “ Nào mình hãy hất nó xuống và bước lên trên, hất nó xuống và bước lên trên...” Mặc cho sự đau đớn ê ẩm phải chịu sau mỗi tảng đất ập xuống, mặc cho sự bi đát cùng cực của tình huống đang gánh chịu, con lừa tiếp tục chiến đấu chống lại sự hoang mang, hoảng sợ, tiếp tục theo đúng phương châm “hất nó xuống và bước lên trên”. Và không bao lâu sau, cuối cùng dù bị bầm dập và kiệt sức, con lừa già đã vui mừng đắc thắng bước lên khỏi miệng giếng. Những gì như sẽ đè bẹp và chôn sống nó, trên thực tế đã cứu sống nó. Tất cả đều nhờ vào cái cách mà con lừa đã can đảm đối diện với nghịch cảnh của từ sự hoảng loạn, sự cay đắng và sự tự thương hại, thì những nghịch cảnh tưởng chừng có thể chôn vùi chúng ta, lại sẽ tiềm ẩn trong chính nó những phần thưởng không ngờ tới. Cuộc sống là như vậy đó. Nếu Ta đối mặt với các vấn đề của mình một cách tích cực và quả cảm, Hất nó xuống và bước lên trên, hãy can đảm bước từng chút một ra khỏi cái giếng mà chúng ta đang gặp phải.
http://www.slideshare.net/haitrieu_rhma/anesth-mouth

Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013

12-8-2013

Hôm nay nhin lich mới để ý : à còn môt tháng nữa là đến sn 20 của mình
Mỗi người có đc bao nhiêu lần 20năm  chứ?uh , năm nay cũng muốn làm một cái gì đó ,thật đăc biệt,để ghi nhớ mốc thời gian này.
Làm gì đây?Vẫn tổ chức họp mặt anh em như mọi năm? lại tổ chức mấy lần?
Nghĩ đi nghĩ lại mới nhận ra một điều: mình chưa bao h ăn bánh sn với gia đình.Một ý nghĩ thoáng qua trong giây lát:Hay là năm nay thôi ko tổ chức với nhóm bạn cũ nữa nhỉ,mỗi người một phương,có họp mặt cũng khó mà đông đủ được.Mình muốn mua một cái gì đó cho bố,mẹ,nhóc minh.Một cái gì đó thực ý nghĩa._nhân dịp minh tròn 20 tuổi..
Xem nào,mùng 10 là vào thứ 3.Ờ hình như là đợt ấy ko thi cử gì thì phải.Mùng 8 là chủ nhật.Hay là tổ chức ở nhà nhỉ? Kể ra thì mình rất thích ko khí ấm cúng của gia đình.Nếu có thể ước một điều ,mình sẽ ước có một sn có đủ các thành viên trong gia đình,có nội,ông bà ngoại,ông ngoại,bố ,mẹ,nhoc minh,các bác,các chú,các anh.Ừ,Cái đó là việc ko thể thực hiện được.thế thì mới gọi là ước.Bố bảo cuối tháng 9 sẽ về thì pải.Mình cũng hiểu chuyện hơn trước rồi mà.Đối với mình :dù bố ở cách mình xa bao nhiêu đi nữa,thì mình vẫn luôn cảm thấy bố đang ở bên.Rõi theo bước đi của mình.chỉ là...
Có nên tổ chức sn với các bạn ở Đại học ko?mình rất thích ăn mặn,có một mâm cơm,với vài người bạn thân,đầm ấm,rất là vui.Nhưng mình cũng sợ phiền các bạn.Ko rõ các bạn có thích ko?Cũng nhiều lần mình hào hứng,háo hức,mong vui vẻ lắm,nhưng rồi kết quả mình nhận đc ...Lần này chẳng biết nên làm thế nào?

Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013

11-8-2013

Minh làm sao thế ko biêt,cái đứa cả năm cả tháng chẳng bao h cáu giận với ai,tự dưng lại khung lên,cáu gắt chứ.
Mà cũng tại chúng nó cơ,mình ghét nhất cái thói vơ đũa cả nắm.Cứ mở mồm ra là người Hải Phòng thế này ,người Hải phòng thế kia....
Xin lỗi ,bạn đã bao h đến HP chưa? Đã gặp được bao nhiêu người HP mà nói như thế.Ức cả chế...=.=
Đồng ý là ở đâu cũng có người này người kia,nhưng cứ gom tất cả trong 3 từ : người Hp thì ko thể chấp nhận đc =.=
Haiz...cái lúc mình cáu công nhận là cũng...nghĩ lại cũng thấy hơi sợ mình.=.=Cơ mà tại tụi nó lải nhaỉ rõ nhiều.Đã thế mình nói nhẹ nhàng mấy câu lại bảo: trẻ con thì biết gì mà nói.(trong khi nó cũng chỉ bằng tuổi mình )Thế là mới...=( .Lĩnh đủ.

Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

5-8-2012

Nó_một đứa ko giỏi,ờ đã từ lâu nó nhận ra điều ấy rồi.Nhưng luôn có tâm trạng của một người giỏi.
Nó vui mừng với kết quả đạt đc,dù trong sâu thằm cũng có phút nhíu mày.Chẳng sao cả bản thân nó đã cố gắng hết sưc rồi,thi xong là sang trang mới,cố găng mới ,thành công mới,7,0 và 7,99 thì cũng đều bằng khá như nhau thôi=)
Nó ko buồn,nó vui,nó đi ăn mừng.
Một vài ng bạn của nó buồn,nếu là tr đây chắc no đã cười họ,mắng họ.Nhưng bây h ,no ko làm thế nữa,nó hiểu ai cũng có khoảng hẫng riêng,ko pải ai cũng dễ châp nhận và đi tiếp như nó.Đôi khi họ dừng lại,nuối tiếc và cuoi cùng vẫn nhận ra 1 điều,pải đi tiếp thôi
Cố lên bạn của tôi,tôi luôn mong bạn luôn vui vẻ như tôi.Đời còn dài mà,quan trọng là luôn vui vẻ=)

Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

hêt hè rùi

Bữa nay là tối cuôi mình đc ăn cơm ở nhà rồi.Pải vui lên chứ,vui lên nào,sắp quay lại trường rồi,quay lại vơi ươc mơ,với cs cơm niêu nước lọ
Sao một tháng lại qua đi nhanh thế ko biết =.=,mình vẫn còn muốn ở nhà thêm,thêm nữa.Năm_ 3 rồi ý nhỉ,bảo sợ thì chẳng sợ,mà bảo thích xuống thì chẳng phải.Ờ,ai chẳng thích sướng,ở nhà ngủ nướng nè,xem phim thoải mai,đi chơi,đi ăn...co ng trò chuyện,có ng hiểu mình,cuộc sống nhẹ đầu hơn.
Có lẽ mình bắt đầu hiểu vì sao cac ông chồng lại ko muốn cãi cọ ở nhà.Họ sợ?Có lẽ thế,có thể họ muốn có một chốn dung thân,một nơi an toàn sau một chặng đg dài.
Xa nhoc Minh,mình cũng bùn.Kể ra chẳng mấy gia đình mà chị em hòa thuận đc như vầy đâu nhỉ?Mình thih nâu ăn,nhóc lại thích ăn.Mình ko thích đi giầy cao gót.Nhóc bảo chị cứ đi dép cũng đc...nhóc Minh ham bóng đá lăm,ngày nào cũng nói về đội bóng của nhóc,những cầu thủ ,thị tr chuyển nhượng,rùi hồi hộp chờ đợi,mỗi tội mình chẳng bao h nhơ đc thứ gì.Toàn tên dài ,T__T,nhưng mà nhìn nhóc liu lo cũng hay=)
Mình_cái con người mà ngày nào cũng là ngày đẹp trời.Con ng mà ng ta nhìn vào luôn luôn thường trực c hỏi: Hôm nay có chuyên gì mà vui thế?Ngày nào cũng có thể cười đc.Mình thích cười,cười làm tâm trí nhẹ nhõm,vui hơn.Với cả,cười làm cho mình dễ nói chuyên với mọi người hơn.Cái con ng mà măt lúc nào cũng hằm hằm ý thì ai mún nc đâu nhỉ?Cũng có người bảo mình giả tạo,cứ lấy nụ cười để che đậy nhiều thứ.Ờ ,mình công nhận là mình hay cười thật,nhưng ai bảo mình giả tạo là mình khó chịu lắm. Bởi vì mình nghĩ:Lại thêm một ng nữa ko hiểu mình.Chẳng nhẽ cư đau buồn đc mãi?Thất bại mãi?ko ,mình ko muốn thế,mình muôn đứng dậy,tìm cơ hội đi tiếp,đi đến đích.Những kẻ đã ko hiểu mình mà còn nói linh tinh thì ,nghe một vài lần thì cười nhạt,nghe nhiều thì cho vào vòng:ko quan tâm.Ờ tôi mà cho bạn vào vòng đó thì xem như mqh giữa chúng ta đã xác định.
Mình_ cái con bé hơi bị kì cục,số ng có thể chung sống và chịu đưng mình trong một thời gian dài là  ko nhiều.Uh,Thử tưởng tượng mà xem,vào một ngày X đẹp trời ,trong nhà bạn bỗng dưng xuất hiện một con be thích nghe nhạc cổ điển,nhạc trịnh.Đã thế nó còn cứ khư khư cai sở thích âm nhac  của nó là đúng.Nó thích thú với những công thức  nấu ăn mới,và gânf như quên mất(cố tình) la ng ăn co thích hay ko.Nó thì lúc nào cũng mặc 1 bộ quần áo rộng thùng thình,đi giày thể thao.(bất chấp mẹ nó đã nhồi nhét vào đầu nó bao nhiêu thư mà một cô gái cần có: biết diện,biết đi giầy cao gót...Giầy cao gót là cai gì?Nó có ăn đc ko?=)Nó một tín đồ cực kì trung thành của đồ ăn.Cái gì thì nó ko chắc chứ riêng cái bếp của nó thì nó có thể tự hào là :gần như chẳng thiếu thứ gì.
Mẹ nó thì :con gái con đứa,suốt ngày lúi húi trong bếp.Thế thì bao h mới...
Nó:kệ chúng nó,chúng nó nghĩ con tốt ,con đẹp thì món ăn của con có ngon hơn đc đâu.
Mẹ:....
thế đấy, cơ mà nó cũng ko thể làm ma ma nổi cơn giông tố mãi đc,ko đi giầy cao gót,thì lúc đi chơi với ma ma,hoặc với bạn nữ nào đó,thì cũng ko đc đi giày thể thao.Cơ bản là pải giữ cho ma ma 1 chút thể diện.Chứ ở trường,về cơ bản là...Mà bạn nào đồng ý đi chơi với mình mà cho mình mặc mấy bộ mình thich ,với cả cho mình đi giầy là mình iu pạn đóa lém nhá.
Hè này,một vài ng bạn cũng đã có đôi,uh,nên vui đúng ko,mình ko yêu thì cũng ko nên buồn khi thấy ng ta yêu.Dù cho một số ng có ng yêu làm mình cảm thấy hơi bị...Nhưng mà đó là cs mà.Hơi tiêc một chút,lớp ko hop đc,cũng muốn găp mọi ng,cũng nt cho xếp rùi,nhưng mà ...tóm lại là vẫn ko họp đc .
Một năm đầy giông bão sắp bắt đầu,năm nay đã nhiều trình,môn nặng,lại đc tặng kèm 2 môn sản ,nhi  .hic hic.Y3 ơi ta đang đợi mi đây.

 Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...