Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2024

 Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra.

Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ vì nhìn thấy nhiều biến chứng của đồng nghiệp.Bản thân chỉ giám nhận ca dễ.Nhưng cũng rất mệt mỏi đau đầu.

Mình cảm thấy lại hào hứng với chỉnh nha sau khi học thầy, mình thấy vui và ngộ ra nhiều điều dù rằng mình cũng khá chăm xem video và đọc sách, nhưng sách không viết thành hệ thống như thầy giảng và sách chỉ cho mình những khái niệm ban đầu ai cũng biết.Thực sự cảm thấy may mắn vì đã bỏ tiền ra đi học, và tuy mới học được hai buổi , còn rất nhiều kiến thức nữa đang chờ nhưng mình tin khóa học này sẽ bổ ích.Nhìn các anh các chị lớn tuổi hơn mình cặm cụi học , bẻ dây, gắn mắc cài, mình cảm thấy : tại sao mình không bắt đầu lại?Cứ làm tổng quát mãi sao?Không niềm đam mê thực sự khiến mình đi vào ngành này chính là làm sao tạo ra được nhiều nụ cười đẹp, làm sao để bn ăn nhai tốt?

Hi vọng bản thân sẽ lại hào hứng và say mê học tập như mình của 4 năm trước,phải tranh thủ lúc rảnh đọc sách mới được.


Thứ Tư, 9 tháng 10, 2024

Hà Nội, một chiều nắng đẹp!

 Đã là những ngày giữa tháng 10, Hà Nội đang vào thu, trời se lạnh vào buổi sớm, và có chút nắng rực rỡ lúc ban chiều!Lòng tôi lại man mác nhớ về người bà của mình.

Nội thân mến, con nhớ những năm tháng sống cùng nội trong căn nhà nhỏ trong năm cuối đời của nội.Lúc đó mẹ đang mang bầu em Minh.Con được nội chăm là chính.Nội thường nấu nước gội đầu và chải tóc cho con.

Con nhớ món canh cua rau rút khoai sọ , nhớ món tôm rang, nhộng rang của nội.Hơi mặn nội ạ, mà chẳng hiểu sao con ăn lại thấy rất ngon, cho tới tận bây giờ con vẫn không hiểu làm thế nào mà nội có thể rang được mặn tới vậy.^^,

Hà Nội bây giờ lại có tàu điện nhưng không leng keng nội ạ, tàu hiện đại lắm, trở được nhiều người trong giờ tan tầm, nhiều anh chị bỏ xe máy bỏ ô tô đi tàu điện như con, anh chị bảo tàu đi nhanh , tiết kiệm, mà lại có thể ngắm Hà Nội từ trên cao.Quả là một thú chơi mới tiêu tốn nhiều ngân sách của chính phủ.

Con đã từng nghĩ: con sẽ lớn lên và kiếm tiền đưa nội đi chơi đi ăn quanh 36 phố phường, đi chơi ở những nơi xa Hà Nội, nhưng nội ra đi sớm quá, khi con có đủ tiền để thực hiện thì nội đã không còn trên đời nữa rồi.Con...Hiểu là nội thực ra vẫn tồn tại trong tim con, nội chẳng đi xa đâu cả, nội vẫn tồn tại khi có người nhớ đến nội, con sẽ sống một cuộc sống thật tốt, để nội luôn cảm thấy an tâm về con.Và mỉm cười thậm chí xa hơn có chút tự hào về con.

Hà Nội,nhân một ngày nắng đẹp...

Thứ Hai, 17 tháng 4, 2023

Một vị khách đặc biệt

 Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về cuộc sống xung quanh mình. Hôm vừa rồi mình vừa tiếp nhận một bệnh nhân đặc biệt, bác ấy được đưa đến chỗ mình bằng xe lăn vì đã bị liệt 18 năm rồi. Đi lại khó khăn, nhưng người nhà bệnh nhân rất nhiệt tình nói bác sĩ cố gắng chữa răng cho ông tiền nong ko thành vấn đề, miễn là ông ăn nhai tốt là đc, mình có thể cảm nhận đc tất cả thành viên trong gia đình đều rất yêu ông.các bs khác ko muốn nhận ca này, và vì thế mình chính là ng tiếp nhận và làm bn, lý do ư, bởi vì sau khi thăm khám  mình thấy ông há miệng tốt mà ngoài việc bị liệt do tai biến ra cũng ko có bệnh toàn thân gì nghiêm trọng,một phần vì mình nhớ ngoại, ngoại trước cũng vậy, ko đi lại đc. Thành ra có một chút đồng cảm . Con người mà chẳng phải cỏ cây, cũng biết nhớ biết thương. Mình rất nhớ ngoại từng bảo sau này mình làm cho ngoại cái hàm tháo lắp mới, và mình đã luôn chờ ngày đó. Ngoại đi xa rồi, mình thành một con nhím cô độc, cảm thấy cuộc sống chỉ toàn một màu xám xịt,ko ai có thể vui đc khi ng mình gắn bó lâu năm ra đi, nhưng cùng với thời gian mình sẽ quen dần, ngoại à con mong ngoại ở một nơi nào đó xa lắm mà con ko biết đc có thể tự tại an nhiên, ko còn lo lắng cho con cho cháu cũng ko còn bị bệnh tật dày vò, con vẫn nhớ ngoại từng bảo con tiền quan trọng, nhưng có những thứ có tiền cũng ko mua đc, đó là một chốn bình yên để đi về, đó là người bạn trăm năm của mình, đó là những đưa con khỏe mạnh , con người mà chỉ mong cuộc sống có thể sóng yên biển lặng, bình bình an an sống bên những người mình thương.

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2022

19/12/22

 Hôm nay là một ngày đặc biệt, bắt đầu một khởi đầu mới. Ko biết có thể kéo dài được bao lâu nhưng sẽ cố gắng giữ gìn lâu nhất có thể. Hi vọng vào một tương lai mới tốt đẹp hơn.

Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2022

Lúc còn nhỏ tôi là một đứa trẻ lơ đễnh hay quên, tôi thường làm mất bút và viết chữ rất xấu, vở thì cứ tèm lem vì những vết mực. Thỉnh thoảng còn quên hết quyển này tới quyển kia.Lúc đó bố mẹ tôi rất phiền lòng cũng thường la mắng tôi.tôi rất buồn cũng rất cố gắng nhưng mọi chuyện vẫn không có tiến triển gì tốt.mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi bà nội lên nhà tôi ở vài tháng.bà nội của tôi ko phải là một giáo viên bà cũng chưa từng học hết cấp ba. Bà chỉ ở nhà làm ruộng và chăm lo vườn tược.vậy nhưng bà lại góp một phần rất lớn vào thành công sau này của tôi.bà tôi ko bao h đánh mắng , bà chỉ thường quan tâm tới tôi, bà kể tôi nghe những mẩu chuyện để tôi thay đổi tâm tính, có một lần tôi sang hàng xóm chơi, thấy có mô hình bác sĩ rất hay, tôi cứ chơi miết Hoài ko chán rồi về nhà tuyên bố với nội. Nội sau này con sẽ trở thành một bác sĩ. Nội cười rất hiền và nói. Vậy thì tốt quá nội sẽ chờ tôi khám cho nội. Tôi rất vui. Thực ra lúc đó tôi học rất kém, tôi chỉ là học sinh tiên tiến, nhưng bà ko hề chê bai tôi, tôi cảm thấy rất hào hứng, tôi bắt đầu học hành chú ý hơn, tôi cố gắng để ko quên sách, cố gắng cho bút vào hộp để bút ko rơi vào cặp, từ đó tôi từng bước tiến bộ, năm sau đã đc thì học sinh giỏi cấp huyện. Dần dà tôi càng ngày càng tiến bộ hơn. Sau này tôi mới hiểu một điều: ko thể ép học ép ai đó làm gì đó, nên bồi dưỡng ý thích từ khi còn nhỏ, và bà nội chính là người đã gieo hạt mầm ước mơ nhỏ bé đó vào cuộc sống của tôi. Nội mất rất sớm, nhưng trong lòng tôi luôn nhớ tới những bài học từ khi còn bé của nội, nhớ đến lời động viên từ khi còn tấm bé ấy, và điều đó đã theo tôi suốt quãng đường đời còn lại. Bà đã dạy tôi nhìn nhận học thức bằng cấp ko phải là tất cả . Nhìn nhận một con người phải đánh giá từ nhiều góc độ. Sự học ko chỉ học trong nhà trường, khi tốt nghiệp một trường nào đó mới chỉ là điểm bắt đầu của sự học.bố mẹ ko nên ép buộc con cái làm điều gì đó mà nên bắt đầu từ những mơ ước rất nhỏ bé của con cái. 

Thứ Tư, 9 tháng 11, 2022

 Hôm nay về quê nội, hương rạ dộc vào mũi thấy cay cay, nhìn như bóng dáng nội chờ tôi về năm nào, nhìn như nội đang quét sân phơi thóc năm nào, thấy trong lòng trống trải, tôi phải tự nhắc mình nội đã đi được 20 năm rồi.

20 năm trước tôi chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm chữ xấu lỳ lợm, nhưng tôi có một ước mơ và một lời hứa trẻ con. Tôi nói vơi nội sau này tôi sẽ trở thành một bác sĩ , nội nói vậy thì tốt quá , nội sẽ chờ tôi khám cho nội. 20 năm sau tôi đã là một bác sĩ như lời đã hứa vơi nội, nhưng tôi ko thể khám cho nội đc nữa rồi, 20 năm qua tôi đã cố gắng rất nhiều , từ một đứa học nhàng nhàng lỳ lợm chữ xấu dần dần ngoan ngoãn hơn, chăm học hơn cẩn trọng hơn. Đã có lúc tôi đã muốn bỏ cuộc, nhưng tôi lại nhớ tới lời hứa năm nào với nội, tôi lại cố gắng thêm một chút nữa, cứ cố miết như vậy thành quen, tôi có bằng bs rồi có chứng chỉ hành nghề, rồi có bn của mình, tôi như ngỡ nội vẫn ngồi đó chờ tôi về khoe với nội: nội ơi con đã là một bác sĩ rồi. Một lời hứa rất trẻ con , để thực hiện nó tôi mất gần 20 năm. Nội à tuy con ko thể khám răng cho nội được nữa, nhưng con sẽ luôn cố gắng sống thật tốt như nội mong mỏi. Và sẽ có một ngày con cũng sẽ có gia đình riêng của mình, sẽ vun đúc thêm những giấc mơ nhỏ bé nữa nội à. Ngày đó con chỉ là một nhóc ham chơi nghịch ngợm, là nội thổi giấc mơ nhỏ vào tâm hồn con, cho con một giấc mơ cho con một khát vọng, con sẽ ráng sống thật tốt để nội có thể tự hào khoe với người hàng xóm : tôi đã có một đứa cháu gái là bác sĩ rồi, còn là bác sĩ răng hàm mặt nữa, đôi lúc con vẫn thầm ước nội vẫn còn sống và nói như vậy!

Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2022

 Trời mưa gió, bố đang cho gà ăn. Mẹ con tôi ngồi cạnh mâm cơm chờ bố về cùng ăn. 

Mẹ nói : bỏ ít cá khô vào nướng cho bố. 

Tôi thấy mâm cơm đầy đồ ăn rồi, nhưng cũng ngồi dậy cho cá khô vào nồi. Bố về ngồi vào mâm, tôi liền vào trong bếp lấy cá khô ra. 

Bố bảo hình như có mùi gì thơm thơm trong bếp. 

Mẹ liền nói: hôm nay có cá khô đấy, con nó đang lấy ra. 

Bố liền nói thế này thì nhất hạng rồi. 

Bỗng chốc tôi hiểu ra : tình yêu là gì? Thực ra nó rất đơn giản như món cá khô ăn vào ngày mưa, tuy nhỏ bé nhưng rất ấm lòng. Năm nay tôi đã gần 30, ở tuổi này cứ ngại ngại thế nào ấy, ngại thay đổi, ngại yêu ngại kết hôn,… nhưng chính những hành động nhỏ nhặt rất đời thường của bố mẹ đã cho tôi thêm niềm tin vào hôn nhân. Thực ra ngoài cơm áo gạo tiền hôn nhân còn rất cần sự quan tâm và cảm thông. Giống như con cá khô nhỏ bé, tuy rất nhiều đồ ăn bên cạnh nhưng vẫn có hương vị riêng. Hôn nhân có lẽ cũng như vậy.

 Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...