Ừm ...thì bắt đầu.
Ừm ...thì cố gắng.
Ừm...thì...
(bắt trước bài đăng của ai đấy cho nó có vẻ nguy hiểm tí,hem trả tiền bản quyền đâu nhé :)))
NGày ...tháng...năm...
Con bé về với ngoại,hè năm nay,chắc nó ko thể về bên ngoại đc,trái tim inox ko rỉ của nó cũng có những lúc làm thao ấy.Bảo ko nhớ,ko buồn thì chắc hẳn là nói dối.Nhưng cũng có những lúc...cần phải nén lòng cất nỗi nhớ vào tim,tối tối lại bỏ ra gặm nhấm dần.Yêu có nhiều kiểu yêu,có kiểu nắm tay nhau từ sáng tới tối.Và cũng có kiểu...như này.Tạm xa cũng là yêu,một tình yêu đau khổ,yêu dằn vặt,để đổi lấy một sự an lòng,một nụ cười của ai đấy mà m rất đỗi yêu thương.
con bé ngồi tâm sự với ngoại,đã từ lâu,trước khi làm một việc gì đó mà nó cảm thấy đó là một việc sẽ ảnh hưởng tới tương lai của nó trong khoảng 5-10 năm tới,nó đều như vậy,nó yếu đuối,mong manh hơn bao h hết,nó cần những khoảng trống .Dừng lại một chút,nhịp sống của con bé như sững lại,ko bài tập,ko lâm sàng,ko kế hoạch..Nó cần phải suy nghĩ thật kĩ.Nó cần đưa ra quyết định để bản thân ít có khả năng hối hận nhất.Năm nay,nó đã 22 tuổi, đã tự chịu trách nhiệm với mọi quyết định của m.Quyết định lần này,với nó,thật sự rất khó khăn.
Ngoại của con bé là một ông cụ tóc bạc phơ,móm mém,trông hơi giống một đứa trẻ lớn,giống lắm ấy :P,nhưng có những lúc ngoại nghiêm nghị và trầm tĩnh bên chén nước chè đặc.Đó là lúc ngoại lắng nghe những kế hoạch của con bé.Với con bé,mỗi cái gật đầu,mỗi câu ừ của ngoại có một ý nghĩa thật đặc biệt.Nó giúp con bé củng cố lòng tin vào những gì con bé đang làm,tin vào bản thân mình , gạt đi bao lời dèm pha khác.Nó tin vào khả năng phân tích tình hình và phán đoán của bản thân.Cũng như tin vào tầm nhìn của những người nó luôn tin tưởng.
Thầy bảo rùi,anh chị cũng nói chán rồi,cơ mà con bé vẫn hơi run.Pi h bố mẹ và ngoại đều đồng thuận,vậy thì vấn đề mì chính đã xong :))),chỉ còn một vấn đề nhỏ hơi đậu pụ một tí Hic Hic,cái môn cắn khớp này học 6 ngày thì có qua đc ko nhể?????
Help me :(.