Chiều buồn ko tên
Một buổi chiều buồn, mệt mỏi
,Nó lặng ngắm cánh đồng bát ngát phía xa xa , đầu tựa vào 1 góc lan can tầng
thượng.Một góc bình yên của riêng nó, nó thích thú với điều đó.Nhưng nó lại
buồn, có lẽ chẳng bao lâu nữa cánh đồng ấy sẽ biến mất, sẽ nhường chỗ cho những
toà địa ốc ngột ngạt , hào nhoáng, và cái góc riêng của nó ko còn nữa.
Hồi còn ở nhà, mỗi trưa hè đi
học về, nó rất thích rẽ vào 1 con đường, 2 bên đường có những tán cây rợp mát ,
ngang qua một khu đầm , nó nghĩ vậy vì người ta vẫn thường câu cá ở đó ,đối
diện là một ruộng rau lớn xanh mênh mông.Một khung cảnh tươi mát và êm ả giữa long
HN ngột ngạt oi bức.
Bây giờ , thỉnh thoảng nó vẫn
đi trên con đuong ấy, nhưng đượm một nỗi buồn không tên.Những hang cây vân còn
đó, nhưng ruộng rau đã biến mất, đầm nuớc nhỏ cũng ko còn.Người ta đã thay vào
đó những dự án , những khung cảnh mới.Cũng phải.Ai lại như nó đi tiếc nhớ những
cái kì quặc , thích một thứ xa lạ với thành phố ồn ào này.
Ở nhà, trên bậu cửa sổ của
mình ,nó cố ươm cho được những chậu cây nho nhỏ để khoả lấp đi sự trống vắng
trong tâm hồn.Nhưng một thời gian sau, nó đành đem chúng xuống tầng 1,trên tầng
3 cây không sống được dù nó đã cố gắng
chăm sóc .Nó chỉ giữ lại một cây để ở trước gương trong phòng tắm. Mẹ nó cam
đoan với nó là cây đó sẽ sống.Nhưng nó vẫn buồn,mẹ nó hiểu.Mẹ nó đã mang về cho
nó một bất ngờ , nó ngạc nhiên nhưng cung vui vẻ chấp nhận.Đó là những thảm cỏ
xen hoa bằng nhựa.Đem rải khắp bậu cửa sổ các phòng và trên bậu cầu thang từng
tầng.Một chút an ủi cho một đứa kì quặc như nó.Nó cũng thấy thương mẹ, người
duy nhất luôn chiều theo những sở thích chẳng giống ai của nó.Mà còn luôn khích
lệ nó cứ giữ cái sở thích ấy, cứ thỉnh thoảng hâm hâm cũng tốt.
Tự nhìn lại mình, nó nhận ra
bản thân chẳng có gì đặc biệt:
Nó không xinh.Mặc cho bạn bè,
người thân nói gì đi nữa, nó là 1 đứa sống thực tế, nó biết nó là ai.Có lẽ chưa
tới mức ma chê quỉ hờn, song ko có gì đặc biệt , nó cũng chỉ được liệt vào hạng
bình thường trong cái list dài rằng rặc. Nó biết vậy .Nhưng nó ko thấy buồn .,nó
chấp nhận thực tế .Nó có đeo kiếng
cận.Lúc đầu cũng buồn, nhưng sau cũng quen dần , giờ thì gắn bó như chị em thân
thiết ,chẳng thể tách rời
Nó cũng ko thông minh.Nó hiểu
rõ điều này từ cuối năm lớp 9, khi nó rớt toán tổng hợp.Một nỗi buồn man
mác.Nỗi buồn của kẻ chiến bại ngậm ngùi với thực tại.Nó chăm chỉ hơn để theo
đuổi ước mơ của mình.Có lẽ so với bạn bè ,nó có may mắn hơn cả vì biết rõ mình
muốn gì.Nó quen với những người bạn mới.Mở long mình hơn và cảm thấy vui hơn.
Nó rất thích một lời thoại
trong phim :”Yêu. Không phải cứ nói yêu là được.Yêu là phải có trách nghiệm với
người mình yêu, phải làm cho người ấy hạnh phúc”.Trong thâm tâm nó cũng nghĩ
thế.
Mà bây giờ, tương lai của nó vẫn còn mờ mịt lắm.Nó mới chỉ là một sinh viên
năm nhất. Còn 5 năm nữa, nó mới ra truờng.Nó vẫn đang sống dựa vào bố mẹ ,
chẳng thể tự lo cho mình thì lo cho ai được, càng chẳng có đủ tư cách để khiến
ai đó hạnh phúc.Có lẽ nó sẽ đợi , đợi tới khi nào nó có một công viêc ổn định ,
khi ấy nó có thể tự nuôi sống chính mình .
Cái gì rung ấy nhỉ.Ngồi nghĩ vẩn vơ , bây giờ mới để ý là điện thoại nó đang rung.Tiếng
nhỏ bạn cùng học vang lên Bala Bala=).Uh .Tui biết rồi.=)Cúp máy.Tự rưng nghe tiếng
nhỏ bạn cười, lòng nó cũng vui lây .
Chợt nhận ra hình như nó đã bỏ
sót một điều gì đó, có lẽ là NỤ CƯỜI.
Uh, nó có thể thiếu
nhiều thứ nhưng ko bao giờ thiếu nụ cười, nó vui vì đã mang niềm vui đến cho
những người bạn.
Không biết đó có phải là điều đặc biệt của riêng nó
ko ?Nó ko biết. Hãy để thời gian trả lời .